truyen den day nao bac si cua anh

Day hoc cho con; Thang 4 Den va con chim quoc - xuan khe; O Cuoi Hai Con Duong - Pham tin An Ninh - Hat suong khuya; Xuan Thu Oanh Liet - To Chan; Phu Nu Co Rau Dang Ong Co Bau - Truong Minh Hoa; dieu ky dieu cua tinh yeu - Dieu Ky Dieu Cua Tinh Yeu - Nhieu Tac Gia; Hoa Thach Thao; Mui Rac - Pham Thanh Chau Khay thuc an trua duoc dua den, minh nhin va nghi bung: dung la thuc an benh vien. Ong xa~ khe ne xach vali do` vao cho minh thay. Hai vo chong nhin nhau mot luc, minh moi bao: thoi anh ve di, khi nao sap sanh em goi mobile thi vao. 11.30 pm, 19/1/2010 : Minh dang dem' nhip co that cua tu cung nhu loi dan cua y ta. Ooh ooh tien nam nay hoi du da vua nang len Future. Truoc day di Wave (xoi) Mm ong noi tao lam thay do. Mm ho noi tao ve truyen than. Mm tu Dong Xuan ve Nam Dong co thang chau trai. Dep trai, nha van. Ooh phong ra Mai Anh Tuan, MCK o Circle K. Goi them Mas va Jin, bat Zenly di choi Ho Tay. Phóng viên tin đồn đã trở thành người vợ bí mật của ảnh đế Thẩm Lương Xuyên. Nhiệm vụ phỏng vấn hàng ngày là vì: tìm cho ra rốt cuộc ai là bà Thẩm. Cô nàng tiểu thư tại vạ bất ngờ, trong phương diện tình cảm và cuộc sống, bị rơi vào vòng xoáy cực lớn, dùng Hậu Duệ là bộ truyện ma mới nhất của tác giả Hàn Bảo. Truyện được trình bày qua giọng đọc MC Nguyễn Huy, mời quý vị các bạn cùng đón nghe. Giọng đọc: MC Nguyễn Huy. Tác giả: Hàn Bảo. Tuyển Tập Truyện Creepypasta Hay Nhất. Vùng Nước Âm Phủ. Vùng Đất Tâm Linh. Thành Ich Bin Hübsch Und Trotzdem Single. Tô Nhất Minh vội vội vàng vàng về nhà, anh thấy mình sắp trở thành người đàn ông của gia đình rồi. Trước đây buổi tối cho dù không có việc gì anh cũng ở ngoài đàn đúm với đám bạn chí cốt, chưa nửa đêm chưa về nhà. Bây giờ nếu không phải tiếp khách quantrọng, anh lập tức phẩy tay từ chối, về nhà càng sớm càng tốt. Căn hộ đối với anh không còn là khách sạn lạnh lẽo mà đã sớm trở thành một mái nhà ấm áp. Anh lăn lộn làm ăn, có lúc cảm thấy vô cùng tủi thân, luôn muốn có ai đó để dốc bầu tâm sự. Trước đây anh có những thứ chẳng thể nào kể lể với người khác, nếu khoác lác, người ta sẽ cho là anh đang khoe mẽ, có tí tiền đã lên mặt vênh váo. Còn kể khổ, người ta lại nói anh nói phét, tiền kiếm được nhiều thế mà còn than nghèo kể khổ. Bây giờ thì tốt rồi, trong nhà có cô bác sĩ cưng, nhỏ to tâm sự, cười đùa hờn giận, lúc nào anh cũng thấy vui Nhất Minh vừa bước vào nhà chút nữa cho rằng thang máy gặp sự cố gì đó, đưa anh lên nhầm tầng. Ngôi nhà đẹp đẽ của anh như một bãi chiến trường, trên nền lăn lóc vô số bịch lớn bịch nhỏ đựng thức ăn, bàn phòng khách bày la liệt thức ăn nước Nhất Minh cẩn thận đi qua vòng trận địa, trong đám người lố nhố đang tập trung tinh thần vào ván bài anh thấy vài gương mặt quen thuộc, cuối cùng mới chắc chắn mình không đi nhầm nhà. Chắc hẳn đều làđồng sự của bảo bối Trình Vũ Phi của anh. Sư huynh ưỡn bộ ngực vạm vỡ nhìn thấy Tô Nhất Minh mừng rỡ “Em rể!” Còn bác sĩ Tiểu Hà đã gặp qua mấy lần vẫn vẫy cánh tay xinh xắn như đã thân quen từ lâu “Anh rể!”“…” Tô Nhất Minh chưa từng được ai gọi như thế nên khoái chí cười toét miệng ra cười, trong lòng nghĩ bác sĩ đúng là rường cột nước nhà, làm việc gì cũng khác Nhất Minh tần ngần bên bàn một lúc, không nhìn thấy Trình Vũ Phi, nói vài câu khách sáo với đám bác sĩ rồi cẩn thận lách người đi vào bếp. Hình bóng thon thả của anh quả nhiên ở đó, trước mặt là một chồng hộp đựng cơm trăng trắng dùng một Nhất Minh không lên tiếng đi đến sau lưng cô, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi xuống vùi mặt vào mái tóc óng ả của cô, phiền muộn trong lòng bỗng nhẹ Vũ Phi giật nảy người, quay đầu nhìn thấy anh, có chút ngẩn ra “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”“Em không thích ư?” Tô Nhất Minh hạ giọng nói.“Có chuyện gì rồi à?” Trình Vũ Phi dừng tay hỏi.“Cái gì mà xảy ra chuyện?” Tô Nhất Minh hỏi ngược lại.“Anh không giống như thường ngày. Xảy ra chuyện rồi hả?”“Sao lại không giống?”“Giọng nói yếu ớt, ôm lỏng lẻo, mặt mày rầu rĩ. Bị gì rồi phải không?”Tô Nhất Minh nghĩ cô bác sĩ này tài thật, bèn hừ một tiếng “Bác sĩ ơi, anh bị người ta hiếp đáp.”Trình Vũ Phi hình như yên tâm hơn một chút, cúi đầu làm tiếp việc đang dở tay “Người hiếp đáp anh chắc chắn là đàn ông.”“Sao lại nghĩ thế?’ Tô Nhất Minh ngạc nhiên.“Anh là gã lưu manh, biết rõ phụ nữ như lòng bàn tay, làm gì có người phụ nữ nào dám hiếp đáp anh?” Trình Vũ Phi nhấn nhá phân tích.“…”“Người đó chắc chắn là tên đại lưu manh.” Trình Vũ Phi nói tiếp.“Ấy?”“Anh là tên lưu manh cáo già, ăn hiếp được anh chỉ có thể là đại lưu manh thôi.”Tô Nhất Minh cuối cùng cũng phì cười, cất được cục đá đang đè trên ngực. Lời nói của Trình Vũ Phi nghe có vẻ vô lý, nhưng lại trúng phóc. Hôm nay anh đã nhận được một tin xác thực, khách hàng lớn nhất của anh, cái công ty mà Vu Tuy Văn đang làm, đã bị Mã Dế Nhũi nẫng tay trên. Bọn họ đã ký kết với nhau một hợp đồng trường khốc liệt, thủ đoạn ra sao, Tô Nhất Minh hiểu rất rõ, nhưng cái gì cũng có luật của nó, muốn đứng vững trên thương trường thì phải biết luật. Cầm tiền của người ta, thay người ta hành sự dường như đã thành luật. Tất nhiên cũng có bọn tệ hại muốn có lợi mà không muốn làm, trước sau gì cũng bị đào kết quả lần này có chút bất ngờ, Tô Nhất Minh nhớ đến món tiền hai mươi nghìn mua miếng ngọc rởm hôm nọ mà tức trào máu. Mất tiền vô ích chẳng sao nhưng cái cảm giác bị người ta đùa cợt chẳng dễ chịu chút nào, khác gì bỏ tiền ra mua nắm đấm. Nhưng nghe những lời như thế của Trình Vũ Phi lòng anh ít nhiều nhẹ nhõm lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, cái chân lý này, bất kể ở lĩnh vực nào cũng có chỉ khác nhau ở mức độ. Trên thương trường mà lợi nhuận là trên hết, cái chân lý này có lẽ trần trụi hơn. Mình cũng chẳng phải là ông này bà nọ, chỉ là một gã lưu manh không biết xấu hổ, bây giờ gặp phải tên đại lưu manh họ Châu mặt dày mày dạn, nhận thua cũng chẳng là chuyện gì mất mặt cho Nhất Minh thở dài, người trong giang hồ, không thể tự mình quyết định. Dù lão Châu có tham lam nham hiểm như Vu Tuy Văn nói, thì anh cũng phải ra sức lấy lòng, mất chút tiền như vậy cũng xem như không uổng.“Mấy món xào này ở đâu ra thế? Nhiều dầu mỡ thế này chắc chắn không phải em làm.” Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi đang trút đống thức ăn đầy dầu mỡ trong hộp ra đĩa.“Tất nhiên không phải em làm rồi, em mua ở tiệm ăn gần đây đấy. Hôm nay đồng nghiệp đến chơi nhiều, lại đến đột xuất nên em không có thời gian chuẩn bị.”“Đến đột xuất?” Tô Nhất Minh hôn vào gáy Vũ Phi thở ra, “Mấy hôm trước em phạm phải một sai lầm. Hôm đó sau khi về nhà em nhớ ra còn có một số việc chưa bàn giao cho bác sĩ trực bèn dùng điện thoại bàn gọi đến bệnh viện.”“Hừm, đây không thể gọi là sai lầm.”“Kết quả là bị bọn họ phát hiện số điện thoại không giống với số nhà mà em thuê, lập tức đoán trúc phóng em đang dựa hơi đại gia.”“…” Tô Nhất Minh một lần nữa nghĩ bác sĩ đúng là dường cột nước nhà, để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, nên cho đi làm điệp viên mới đúng.“Bởi thế hôm nay vừa hết giờ làm, bọn họ bỗng đề nghị đến đây chúc mừng tân gia, nhưng thật ra là muốn vào tận hang hùm miệng sói, xem xét sự tình.”“Nhà anh là hang hùm miệng sói ư?” Tô Nhất Minh cẩn thận rẽ tóc cô sang hai bên, để lộ chiếc gáy nhỏ xinh.“Anh là lưu manh mà, nên đối với những người con gái như em là hang hùm miệng sói.” Trình Vũ Phi thở Nhất Minh hứ một tiếng, ôm chặt lấy cô, đang muốn thừa nước đục thả câu thì cánh cửa bếp nhè nhẹ mở ra, sư huynh Ngô bước vào. Tuy Tô Nhất Minh là tay lão luyện trong tình trường nhưng lại không quen có cử chỉ thân mật trước mặt người khác, nên chân tay bỗng trở nên lóng ngóng. Sư huynh Ngô vờ như chốn không người bê mấy đĩa thức ăn đi ra ngoài, trước khi đi còn nhướng mắt với hai người đang quấn chặt lấy nhau một cái, “Không sao, hai người tiếp tục đi. Tôi không nhìn thấy gì cả, mà có nhìn thấy cũng là chuyện bình thường, quen mắt rồi nên chẳng có cảm giác gì hết – chắc là do xem nhiều phim ảnh quá. Nhưng bếp là nơi nguy hiểm, nhóm lửa tình yêu nhè nhẹ vậy được rồi, nhiều quá không chừng xảy ra hỏa hoạn đấy!”Tô Nhất Minh lại một lần nữa cảm khái bác sĩ quả là rường cột, cười nhăn nhở hôn Trình Vũ Phi một cái, “Em xem, khán giả đều phản ánh không đủ lửa kìa, không bằng trong phim. Có cần anh thổi cho cháy to lên không?” Trình vũ Phi đỏ mặt, cảm thấy con người này mặt dày hết thuốc chữa, ngượng ngùng thoát khỏi vòng tay anh, bê thức ăn đi ra khỏi bác sĩ đang chơi bài tố, thế trận đang lúc cao trào, mặt mũi ai cũng căng thẳng. Tô Nhất Minh nghe một người kêu lên “Chính cao! Chặt phó cao của cậu nhé!”“Chính cao là cái gì?” Tô Nhất Minh nhỏ giọng hỏi Trình Vũ Phi.“Chính cao là trưởng khoa, phó cao là phó khoa. Đối với bác sĩ bọn em thì trưởng khoa là lớn nhất…cho nên đặt con K là chính cao, con J là phó cao.” Trình Vũ Phi mỉm cười trả lời.“…” Rường cột mà! Sáng kiến mà! Tô Nhất Minh chép vô số lần cảm khái của Tô Nhất Minh, buổi hội họp hôm nay cũng đến hồi kết thúc. Lúc này các bác sĩ nhà ta mới vào chủ đề chính, mới lộ mặt nham hiểm nhìn Tô Nhất Minh.“Em rể, anh thấy anh với chú thật có duyên, người đẹp trai giống anh đây chẳng nhiều, chắc chắn khiến người ta ghen ghét đúng không? Đồng thời cũng không tránh khỏi ong vòng bướm lượn. Nhức đầu lắm! Cái này anh rất hiểu…Khổ tâm lắm, khổ tâm lắm. Nhưng chú không được động lòng trước những mê hoặc đó đấy! Không được có lỗi với em gái, không được phụlòng tin của anh đấy nhé!” Sư huynh Ngô vỗ vỗ vai anh, nói lời gan ruột.“…” Tô Nhất Minh nghĩ “Anh chỉ được cái to con thôi, đâu đẹp trai bằng tôi”.“Anh rể ơi, em kể cho anh nghe một câu chuyện có thật nhé. Trước đây từng có một bác sĩ tòm tem với một bệnh nhân nữ. Người phụ nữ đó như điên như dại bắt anh chàng bác sĩ đó phải ly hôn, mấy lần uống thuốc tự tử, nhưng cũng may là cứu được kịp thời. Nhưng cô ta vẫn không từ bỏ ý định, lại một lần nữa uống thuốc độc, lần này lúc đưa đến bệnh viện thì đúng ngay ca trực của vợ bác sĩ đó. Sau đó cứu không được nên chết rồi…Cho nên tuyệt đối không được đắc tội với bác sĩ…Muốn bắt nạt bác sĩ thì phải lường trước hậu quả…” Bác sĩ Tiểu Hà kể chuyện hù dọa người không thua kém Trình Vũ Phi chút nào.“…” Tô Nhất Minh đưa tay quệt mồ hôi.“Yên tâm đi, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất là bọn tôi nhân lúc anh bệnh sẽ kê thêm mấy loại thuốc dẫn đến ED…hí hí…” Y tá Giang Tiểu Tây tuy nhìn bề ngoài nghịch ngợm đáng yêu nhưng lại nói toàn nói những lời độc địa, chẳng có chút hình tượng dịu dàng của thiên thần áo trắng cả.“ED?” Tô Nhất Minh lần này bị dọa chết khiếp.“ED là viết tắt của Emergency Department khoa cấp cứu đó. Ý cô ấy là sẽ kê một số loại thuốc cấp cứu. Ừm…Tiểu Tây, em lại ho rồi đấy. Cẩn thận coi chừng bệnh suyễn lại tái phát, lần trước có biết là làm mọi người sợ thế nào không? Gần đây có phải em không uống thuốc theo toa không?”Trình Vũ Phi sắc mặt ôn nhu nhưng giọng nói đầy quyền uy của một nhà chuyên môn.… Tô Nhất Minh cuối cùng cũng tống tiễn nhóm bác sĩ rường cột như tống tiễn một loại đại dịch ra khỏi nhà, thận trọng quay đầu sang nói, “Vũ Phi, đồng nghiệp của em thật thú vị…cứ y như người nhà của em.”Trình Vũ Phi cười nhạt, “Bác sĩ đều có chút biến thái, em được xem là bình thường nhất đấy. Yên tâm đi. Bọn họ chỉ nói cho sướng miệng thôi. Đa số bác sĩ đều được giáo dục tốt, sống và làm việc theo pháp luật.”“Nhưng…câu chuyện đó là thật chứ?”“Chỉ là tin đồn thôi, tam sao thất bản. Không chừng cái người thứ ba đó chưa đến được bệnh viện thì đã chết rồi.”“Trên đời này…lại có chuyện độc ác như thế sao…có thể kê… thuốc của khoa cấp cứu?” Tô Nhất Minh vô cùng thận trọng hỏi.“Làm gì có thuốc làm người ta phải đến ED? Nhiều nhất cũng chỉ là bị tác dụng phụ mà thôi. Tất cả thuốc đều có tác dụng phụ.”“Thế không phải là càng khuất tất, càng nguy hiểm sao?” Tô Nhất Minh kinh hãi.“Chỉ có bệnh nhân mạn tính mới phải uống loại thuốc này lâu dài. Anh có bị bệnh mạn tính gì đâu?”“Không có, tuyệt đối không…”“Vậy anh sợ gì chứ?”“..Thế…có cách nào mà trong chốc lát khiến cho người ta phải đi cấp cứu không?”“Có, anh muốn làm gì? Nhất Minh, anh bị người ta ăn hiếp nên muốn báo thù à? Anh đừng có mà làm bậy.”“Cách gì?” Tô Nhất Minh mắt sáng lên.“Thiến!”“…” Tô Nhất Minh im bặt. Contents1 Giới thiệu Truyện Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh “cập nhật ngày 13/06/2023“ Trọn bộ Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh Full tập được cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Dịch giả Hương Nhiên Bác sĩ Trình đã hai mươi chín tuổi rồiCứ ngỡ độ này cũng đã có một gia đình đầm ấm, hoặc ít nhất cũng có một người bạn trai quan tâmNhưng trong mắt cô, những cuộc tình đã qua thật sự khiến cô cảm thấy không còn hứng thúCon gái ngây thơ nhưng khi trải qua bao cuộc ly hợp cũng sẽ trở nên bình thản Tô doanh nhân gặp cô ở bệnh việnAnh cũng như cô trải qua bao bất trắc chông gai, kể cả thương trường lẫn tình trườngCon tim không còn nguyên vẹn để vô tư yêu thươngKhi đã trải qua đau đớn, người ta sẽ tự dựng nên bức tường bao quanh lòng mìnhKhi đã nếm sự phản bội, tự nhiên họ sẽ muốn suy tính thiệt hơn trong cuôc trao đổi tình yêu vốn không công bằng này…Vậy mà hai người gặp nhau như thế, lại tự nhiên chung đụng với nhauĐôi khi có những ngây ngơ, những trúc trắc rất lạNhưng có thể nói con bọ rùa vàng này đã sa lưới của vị bác sĩ Trình xinh đẹp rồi! Danh sách chương Chương 1 Chốn giang hồ của Trình Vũ Phi Chương 2 Tình yêu của Trình Vũ Phi Chương 3 Chiến trường của Tô Nhất Minh Chương 4 Tình yêu của Tô Nhất Minh Chương 5 Mỗi câu chuyện cổ tích đều khởi đầu nhạt nhẽo 1 Chương 6 Mỗi câu chuyện đều khởi đầu nhạt nhẽo 2 Chương 7 Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi 1 Chương 8 Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi 2 Chương 9 Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi 3 Chương 10 Việc thực thi kế hoạch không theo kịp sự thay đổi 4 Chương 11 Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ 1 Chương 12 Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ 2 Chương 13 . Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ 3 Chương 14 Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ 4 Chương 15 Sự hài hước lạnh lùng của Trình Vũ Phi Chương 16 Hành vi không biết xấu hổcủa Tô Nhất Minh 1 Chương 17 Hành vi không biết xấu hổcủa Tô Nhất Minh 2 Chương 18 Cuộc sống như trong tiểu thuyết của Mục Thuần Chương 19 Tâm tư của Chung Viễn Chương 20 Cuộc gặp gỡ tình cờ ởquán cà phê 1 Chương 21 Cuộc gặp gỡ tình cờ ởquán cà phê 2 Chương 22 Hoa mai trong ngày lễ tình nhân 1 Chương 23 Hoa mai trong ngày kễ tình nhân 2 Chương 24 Kế hoạch du lịch vô cớ chết yểu 1 Chương 25 Kế hoạch du lịch chết yểu 2 Chương 26 Kế hoạch du lịch chết yểu 3 Chương 27 Chiếc ví hiệu LV 1 Chương 28 Chiếc ví hiệu LV 2 Chương 29 Món thịt cô bé quàng khăn đỏ 1 Chương 30 Món thịt cô bé quàng khăn đỏ 2 Chương 31 Ngày cá tháng tư khó quên Chương 32 Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện 1 Chương 33 Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện 2 Chương 34 Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện 3 Chương 35 Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh 1 Chương 36 Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh 2 Chương 37 Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh 3 Chương 38 Cuộc sống hạnh phúc của Tô Nhất Minh 4 Chương 39 Quá khứ của Chung Viễn 1 Chương 40 Quá khứ của Chung Viễn 2 Chương 41 Quá khứ của Chung Viễn 3 Chương 42 Quá khứ của Chung Viễn 4 Chương 43 Vợ à, em là thiên thần hay quỷ dữ Chương 44 Tuyệt thế đại mỹ nhân 2 Chương 45 Tuyệt thế đại mỹ nhân 3 Chương 46 Tuyệt thế đại mỹ nhân 4 Chương 47 Sự thật luôn đáng sợ Chương 48 Khi cánh cửa này đóng lại, một cánh cửa khác sẽ vì bạn mở ra Chương 49 Tất nhiên cánh cửa khác có thể bị ai đó bít mất 1 Chương 50 Tất nhiên cánh cửa khác có thể bị ai đó bít mất 2 Trọn bộ Truyện Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh “cập nhật ngày 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment Tô Nhất Minh bước xuống xe cảm thấy mình thật lặng lẽ, nhớ lại lúc đi mua xe ngay từ phút đầu tiên anh đã chọn chiếc Volkswagen Phaeton này, anh thấy chất lượng và tính năng của Phaeton là tốt nhất, nhưng không bắt mắt bằng Mercedes Benz, BMW hoặc Porsche, nhìn bề ngoài chẳng khác gì chiếc Passat. Mercedes hay BMW dịch sang tiếng Trung đều là những cái tên nghe thật kêu và có ý nghĩa cát tường, cho nên người Trung Quốc luôn ưu tiên chọn hai loại xe thì chê hai cái thương hiệu này dễ gây sự chú ý. Có quá nhiều người biết đền tiếng tăm của nó. Các phương tiện truyền thông khắp nơi ngày nào cũng đưa tin các vụ án cướp xe Mercedes, BMW, chính vì thế anh lập tức từ bỏ ý định tậu cho mình xế hộp của hai thương hiệu Nhất Minh không biết mình có phải là đại gia hay không, nhưng anh cho rằng người lắm tiền ở Trung Quốc nên lặng lẽ một chút thì hơn. Tâm lý ganh tức với người giàu có rất nặng nề, mỗi năm đều có đại gia nằm trong top những người giàu nhất hoặc ở xung quanh Tô Nhất Minh bị giết chết. Tô Nhât Minh cho là vì bọn họ quá huênh hoang. Rất nhiều người giàu có tội, đó là sự thật mà ai cũng biết, có lẽ có người sẽ ngụy biện rằng nó có liên quan đến thế chế của Trung Quốc. Nhưng anh cứ giấu sự giàu có của anh đi một chút đừng nhảy vào bộ máy chính quyền, đừng nhảy ra trước mặt công chúng thì không được sao? Tô Nhất Minh thấy trên mạng có một người giải thích thế nào gọi là "vô đối", chính là nói, "Anh tuyệt quá rồi, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta bức tử!"Tô Nhất Minh không hy vọng bị người khác bức hại cho nên anh làm người vô cùng lặng lẽ. Tô Nhất Minh rất ít khi mua những đồ xa xỉ đắt tiền dễ gây sự chú ý, nhưng anh cũng có giới của mình mà trong giới ấy bạn không thể quá tồi tàn, bạn phải cho những người trong giới ấy biết bạn có vốn liếng để gia nhập cuộc chơi, bọn họ mới công nhận bạn, mới làm ăn với bạn. Để vẹn cả đôi đường, anh đã nghĩ nát cả óc. Nát óc suy nghĩ những phụ kiện đàn ông có thể đeo ví dụ anh mua đồng hồ hiệu Blancpain. Blancpain là hiệu đồng hồ danh tiếng, nhưng lại không nổi tiếng bằng Patek Philippe hay Vacheron Constantin. Chỉ một từ, lặng lẽ!Đương nhiên, thật ra còn một nguyên nhân khiến anh mua chiêc đồng hồ này. Anh có một chiến hữu đang làm việc ở Tập đoàn đồng hồ Swatch, đã vậy còn nhảy được lên trụ sở chính ở Thụy Sĩ. Tô Nhất Minh đi công tác Thụy Sĩ tiện đường ghé thăm chiến hữu, cơ ngơi không tồi chút nào. Thế là tự dưng nảy ra ý định mua một chiếc đồng hồ. Muốn ủng hộ kinh tế châu Âu, chi viện cho Thụy Sĩ hoặc giả chí ít cũng là ủng hộ người anh em đang làm ở tập đoàn Swatch ra trong lòng anh biết rất rõ kinh tế châu Âu không cần anh ủng hộ, tập đoàn Swatch cũng chẳng cần anh phải cống hiến. Sau đó anh cùng với Lục Dã Bình vừa nhâm nhi vừa phân tích nội tâm mình, "Thật ra muốn nói với cậu bạn đó là đừng nghĩ chỉ mình cậu ta làm nên sự nghiệp vẻ vang châu Âu, anh em ở Tổ quốc cũng sống có sắc có vị lắm đấy... Trung Quốc của chúng ta chẳng kém cạnh bất cứ nước nào...Lục Dã Bình chẳng thèm rào trước đón sau, "Mẹ kiếp! Đừng có lấy lòng yêu nước ra mà lấp liếm! Chẳng qua là thấy người ta tài giỏi muốn ăn thua đủvới người ta thôi. Suy nghĩ của cậu ấy à, tớ đây đi guốc trong bụng. Thật ra cậu muốn nói với anh ấy rằng, tớ ở tập đoàn đồng hồ Swatch liệu có mua nổi một chiếc Blancpain không? Tớ mua nổi đấy! Nói gì thì tớ cũng tài giỏi hơn cậu!"Thế là Tô Nhất Minh chẳng còn lời nào để nói, ẩm ức nốc một ngụm rượu. Lục Dã Bình, cái tay bạn già này nói thật chẳng nể nang gì, vậy mà mình lại thích tự đưa đầu cho hắn chửi, trong lòng ấm ức nhưng lại có chút thinh thích. Suy cho cùng, ông bạn già này nói trúng đàn ông có thân phận như Tô Nhất Minh, muốn nghe lời nói thật chẳng dễ dàng chút nào. Trong giới làm ăn, tất cả đều là lang sói, ngoài mặt thì tâng bốc nhau nhưng trong lòng lại tính toán với nhau. Anh muốn chân thành, sự chân thành tuyệt đối. Tô Nhất Minh đối đãi chân thành với bạn bè có tiếng trong giới. Ngay cả cấp dưới của anh cũng tỏ thái độ vô cùng kính trọng và thần tượng anh, khiến anh chẳng còn được nghe những lời nói thật luồng gió lạnh buốt da thốc tới, anh dựng cổ áo lên, thít chặt áo khoác. Mùa đông đã đến rồi không khí ban đêm dường như có vô số những hạt băng li ti, chỉ cần hít thở là chúng đâm vào mũi khiến anh cảm thấyđau vội bước nhanh vào khoa cấp cứu, đi chưa được vài bước đã giật nảy mình. Bệnh nhân đông vô kể, bệnh nhân nằm la liệt cả ở dưới sàn nhà trên những chiêc cáng màu đen khắp phòng, trông không khác gì một trại tị nạn. Anh thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện lớn gần nhà để kiểm tra sức khỏe định kỳ, nhưng đều tìm bác sĩ quen, chẳng giống như những người bình thường khác phải chịu đau đớn vì bệnh tật. Bệnh viện J cũng là một bệnh viện cao cấp có tiếng, chẳng thể ngờ điều kiện ở bệnh viện lại kém đến vậy. Nhưng vẫn còn tốt chán, bệnh nhân tuy đông nhưng giờ này đều đã ngủ hết, hành lang yên ắng, thỉnh thoảng mới nghe thấy một vài tiếng rên đau. Anh cứ thế đi một mạch đến phòng cấp cứu khoa trong bác sĩ mặc áo blu trắng không ít, cũng có vài người mặc thường phục, không biết là bệnh nhân hay là người thân, đang nói chuyện với bác sĩ."Tôi là bạn của Vương Bảo Quốc. Tôi vừa nhận được điện thoại của bệnh viện đây nói là anh ấy bị nhồi máu cơ tim...". Tô Nhất Minh không biết nên gặp ai, tiến đến một nhóm bác sĩ lịch sự tự giới thiệu mình. Các bác sĩ đều dừng tay quay sang nhìn, mấy bác sĩ nữ còn liếc nhìn anh mấy cái nữa. Tô Nhất Minh lấy làm đắc ý, anh biết mình khá điển trai, lại từng du học ở nước ngoài, từng làm việc ở các công ty xuyên quốc gia, thêm vào đó cái gan làm giàu tích lũy được sau bao năm lăn lộn trên thương trường, có khiêm tốn thế nào chăng nữa vẫn rất nổi bật trong đám bác sĩ nữ trẻ măng lên tiếng, "Người nhà bệnh nhân phòng số 6 đến rồi! Anh đi theo tôi…”Tô Nhất Minh cảm thấy cô gái trẻ này có gì đó mờ ám mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi. Quả nhiên cô gái đó chu môi, lạnh lùng dẫn anh vào phòng cấp bạn chí cốt Lục Dã Bình thường nhận xét anh trọng sắc khinh bạn. Vừa bước vào phòng cấp cứu Tô Nhất Minh nhìn thấy không phải là ông bạn Vương Bảo Quốc mà lại là nữ bác sĩ có dáng người dong dỏng cao, mặt mũi thanh tú. Cô ta còn rất trẻ, khó đoán tuổi, nhưng Tô Nhất Minh rốt cuộc vẫn là người đàn ông giàu kinh nghiệm, dựa vào trực giác có thể đoán cô ta sắp ba mươi rổi. Bởi vì mặt cô ta tuy vẫn còn ngây thơ nhưng lại không có cái vẻ bất cẩn đời của những cô bé trẻ người non dạ. Tô Nhất Minh biết con gái gần ba mươi đều có một vẻ xinh tươi khác lạ, như cô gái này bác sĩ trẻ con lúc nãy kính cẩn gọi, "Bác sĩ Trình, người nhà bệnh nhân giường số 6 đến rồi ạ!"Trình Vũ Phi quay đẩu lại nhìn Tô Nhất Minh từ trên xuống dưới, nhanh chóng tóm tắt bệnh trạng của Vương Bảo Quốc cho anh nghe "Một mạch máu ở tim bị tắc, giống như phía trước đang có chiến tranh mà đường vận chuyển lương thực lại bị tắc nghẽn, lương thực không tới kịp, quân của một tuyến sẽ đói chết. Cần phải làm phẫu thuật khai thông nó trở lại, chúng tôi cần có người ký tên để hoàn tất thủ tục.""Giám đốc Vương... chị nhà có biết không?" Tô Nhất Minh quay đầu sang hỏi Vương Bảo Quốc. Đây là việc rất cấp bách. Vương Bảo Quốc lại là khách hàng lớn nhất của mình. Anh đã mất không biết bao nhiêu công sức mới tạo được quan hệ làm ăn với anh ta, còn phải nhờ cậy Vu Tuy Văn, người bạn nối khố của anh bây giờ đang làm cán bộ cấp trung ở một công ty lớn làm cầu trường như chiến trường, sai một li đi một dặm. Lần này Tô Nhất Minh nhất định phải làm giám đốc Vương hài lòng, mới có thể bảo đảm những nước cờ mà anh đã đi không vô ích, nhưng cũng không thểgánh trách nhiệm quá lớn này. Phải chắc chắn ngộ nhỡlão Vương có chuyện gì người nhà cùa anh ta không thể đổ hết lên đầu Vũ Phi thay bệnh nhân trả lời "Bệnh nhân sẽ tự ký tên, anh chủ yếu là làm thủ tục. Chúng tôi đã gọi điện cho người nhà bệnh nhân rồi, anh mau đi nộp tiền làm thủ tục đi, bệnh này không thể đợi được đâu."Thế là Tô Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi nộp tiền. Tất cả xong xuôi anh mới cảm ơn vị bác sĩ Trình tư duy rõ ràng lời nói xúc tích dễ hiểu đó, rồi còn giả vờ ngạc nhiên hỏi "Sao lại nhồi máu cơ tim cơ chứ? Phải chú ý những gì để đề phòng bệnh ạ?"Trình Vũ Phi nhìn anh ta một cái "Bởi vì háo sắc, tim của bạn anh bị thẻo một miếng thịt đấy." Trình Vũ Phi không phải là đồ ngốc, nửa đêm canh ba quần ảo xốc xếch được bảo vệ vũ trường đưa đên, sao lại bị nhồi máu chứ? Không phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Hơn nữa, đây không phải trường hợp đầu tiên cô Nhất Minh đằng hắng một tiếng, cảm thấy cô bác sĩ này nói chuyện thật thú vị, không nén được liếc nhìn cô mấy lượt. Thật ra lý do Vương Bảo Quốc phát bệnh anh biết rất rõ. Hôm qua vì để lấy lòng ông ta, anh đã dẫn ông ta đến một hộp đêm vô cùng nổi tiếng, vung ra vài vạn thuê ngươi phục vụ, còn phục vụ thế nào thì anh không quan tâm. Sau đó Tô Nhất Minh tự lái xe về nhà. Nằm chưa kịp ấm chăn thì điện thoại báo tin dữ của bệnh viện lôi anh đến phòng cấp cứu, đợi sắp xếp đâu vào đó xong, Tô Nhất Minh không nhịn được châm một điếu thuốc hút. Thật ra anh chẳng phải nghiện thuốc, chì là đã quá nửa đêm mà lịch làm việc ban ngày của anh dày đặc, anh thật sự mệt mỏi vô cùng, muốn hút một điếu cho tỉnh táo. Cô bác sĩ trẻ dẫn anh vào lúc nãy nện gót thình thịch xông đến, "Này! Trong bệnh viện không được hút thuốc! Anh có đầu óc không vậy?"Tô Nhất Minh vội vàng dập thuốc, anh tin chắc thái độ bông đùa khi nãy của anh đã làm cô gái này tức giận. Lức đang làm thủ tục anh có hỏi cô ta một vài điều, thái độ của cô ta vô cùng hung dữ. Thật ra Tô Nhất Minh đã định gọi thêm người đến giúp nhưng vì muốn lão Vương thấy mình là một người nghĩa khí, anh mới đơn thương độc mã chạy đến, quáng quàng lo thủ tục. Bây giờ anh hơi hối hận, cái bệnh viện này giống như mê cung, chạy mấy vòng bở cả hơi tai cũng chẳng tìm thấy chỗ làm thủ tục. Anh bỗng nhớ đến câu nói "vọng sơn chạy chết ngựa" [1], bây giờ thì nên đổi thành "vọng bệnh viện chạy chết cái thằng tôi" mới đúng.[1] Ý nói việc nhìn thì dễ lúc làm mới thấy khóThế là Tô Nhất Minh có chút ấm úc, gượng gạo quay về đứng cạnh Vương Bảo Quốc, đúng lúc bắt gặp ánh mắt bác sĩ Trình đang nhìn mình, chẳng đặng đừng khéo léo phàn nàn, "Bác sĩ thực tập ở đây hung dữ quá.”Trình Vũ Phi nhìn thẳng anh nói "Tiểu Hà không phải là bác sĩ thực tập.""Ồ? Cô ta trông... còn nhỏ tuổi, còn ngây thơ." Ý Tô Nhất Minh thật ra là muốn nói cô gái đó chẳng có đầu óc chút Vũ Phi cụp mắt nói "Học nhiều. Trường học cũng giống như tủ lạnh, có tác dụng giữ tươi." Nói câu này cô bỗng nghĩ đến bản thân mình, chẳng phải mình không còn ngây thơ sao? chẳng phải vì học quá nhiều nên mới đánh mất nhiều thứ đó sao? Lúc còn đi học, Mục Thuần có đề cập đến chuyện nhưng cô muốn đợi đến khi tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong thì lại muốn có thời gian để quen dần với công việc trong khoa...Kết quả là, quen việc rồi thì cũng mất luôn người đàn ông của mình. Cả buổi sáng, Trình Vũ Phi vừa bận rộn lại phải vừa cẩn thận. Nghề bác sĩ thường phải làm thêm giờ, không được nghỉ bù, cũng không được trả thêm tiền, cho nên nếu không phải đi khám bệnh thì đi trễ một chút cũng được không sao. Cô đến trễ, chủ nhiệm khoa chỉ đùa một câu “trừ tiền mời đi ăn” rồi thôi. Nhưng điều làm cho cô không yên tâm chính là những người đồng nghiệp đang nhìn cô, ai cũng nở những nụ cười đầy ngụ ý, cô hiểu rằng mọi người hứng thú với cảnh tượng buổi sáng ngày thời tiết âm u, nhiệt độ thấp, bệnh nhân ra vào như mắc cửi, nằm chen chức trong sảnh của khoa cấp cứu, sư huynh bận đến nỗi chân không chạm đất, nước không kịp uống, đến đi vệ sinh cũng phải nhịn, đành cầu cứu Trình Vũ Phi thay anh dạy bác sĩ Tiểu Hà cách lấy sinh thiết tĩnh mạch sâu. Cô bước vào kho của khoa chuẩn bị những dụng cụ phẫu thuật cần thiết. Mỗi khu bệnh đều có một nhà kho nhỏ, ở đó chất đầy dụng cụ, đồ dùng mà bác sĩ y tá cần. Cô trèo lên đống thùng giấy, với lấy bao ống tiêm tĩnh mạch sâu trên đầu tủ, cánh cửa phía sau lưng từ từ mở ra, có người bước đến phía sau lưng cô, một cánh tay vòng qua vai cô với đến đầu tủ, giọng nói thoảng bên tai “Phi Phi, em cần thứ gì? Anh lấy giúp em, mấy thùng giấy này không chắc chắn đâu, nguy hiểm lắm”Giọng nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, bờ môi quen thuộc, Trình Vũ Phi suýt chút nữa là rơi xuống đất, cô trấn tình lại, vội vàng lấy thứ mình cần rồi nhảy xuống đất, chẳng hiểu sao lại rơi vào ngay vòng tay của người đó, cô lùi mấy bước, điềm nhiên lên tiếng “Phó chủ nhiệm Mục, hôm nay rảnh rỗi có việc gì vây?”Mục Thuần nhìn cô, cân nhắc từng câu chữ “Buổi sáng...em nói đưa bệnh nhân đến chỗ anh khám mà!”Tô Nhất Minh…cảnh tượng buổi sáng lập tức hiện lên trong đầu Trình Vũ Phi khiến cô bất giác đỏ mặt, “Anh ta…hệ thống thần kinh không có vấn đề. Không cần phải kiểm tra nữa đâu”“Thần kinh không sao vậy tinh thần có vấn đề. Hay anh giới thiệu bác sĩ tâm lý cho em nhé.” Giọng Mục Thuần có chút tâm trạng hiếm thấy, cứng cỏi lạ Vũ Phi chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, giọng nói không hiểu vì sao cũng đanh lại “Phó chủ nhiệm Mục, động đến dao kéo thì anh giỏi, nhưng động não thì tôi giỏi hơn anh. Bệnh thần kinh hay bệnh tâm lý tôi có thể phân biệt được, không cần anh lo đâu”“Em thật sự động não giỏi ư? Vậy sao buổi sáng em lại phán đoán sai?’Mục Thuần rất ít khi gàn bướng như thế, nhất là gàn bướng tranh cãi với ai. Trình Vũ Phi bỗng thấy rất tức sĩ khoa ngoại và khoa nội có mối liên hệ rất đặc biệt, vừa xem thường nhau lại vừa không thể thiếu nhau. Bác sĩ khoa ngoại xem thường bác sĩ khoa nội có chút bệnh nhẹ mà phải suy nghĩ đắn đo. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa nội tụm năm tụm ba thảo luận bệnh trạng, ai cũng hùng hùng hổ hổ trình bày ý kiến của mình nhưng chẳng ai phục ai. Bác sĩ khoa ngoại nghĩ, xì, là ngựa hay là lừa thì cứ dắt ra là biết. Nghĩ rộng chút đi, cứ mổ bụng ra xem thì bệnh gì không rõ chứ?Bác sĩ khoa nội cũng bĩu môi gọi bác sĩ khoa ngoại là bọn đồ tể đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa ngoại cầm dao mổ, khâu nhanh thoăn thoắt, hai tay đưa qua đưa lại như cánh bướm rập rờn bay quanh những cánh hoa, bận rộn cả ngày nhưng cuối cùng nói với người nhà bệnh nhân “Ca phẫu thuật thành công, nhưng...bệnh nhân không may đã tử vong, mong gia đình nén đau thương...” Bác sĩ khoa nội liền nghĩ, xì, cầm dao giết người ai mà không biết chứ? Nhắm chuẩn rồi đâm phụt một nhát là xong, cần gì phải tốn công sức múa may như vậy!Tất nhiên nhiều khi bọn họ phải dựa vào nhau, có chút việc nhỏ xíu mà hai bên cũng ra sức mời nhau vào hội chẩn đó đơn giản chỉ vì y học hiện nay không được tốt cho lắm nên phải tự bảo vệ mình, chia trách nhiệm ra nên mới giở cái trò hạ sách này. Nhưng trong cốt tủy của họ, chiêu này đối với nghề nghiệp của mình vẫn là vô cùng đắc ý tự Vũ Phi là một bác sĩ rất tự phụ, thật ra hầu hết các bác sĩ đều tự phụ. Nhưng gần đây, cô liên tục phán đoán nhầm về bệnh của Tô Nhất Minh, khiến lòng tự ái của cô bị tổn thương. Việc xảy ra rồi thì thôi, chẳng ngờ lại bị Mục Thuần biết được. Biết thì thôi, nhưng anh ta lại nói ra điều không nên nói như thế, khiến cô cảm thấy mất mặt vô không nói gì, ôm bao đựng ống tiêm bước nhanh về phía cửa, ai ngờ vừa đi được vài bước, loạng choạng thế nào mà suýt chút nữa ngã vào vòng tay của Mục Thuần.“Ồ, Phó chủ nhiệm Mục, …bác sĩ Trình, ồ, …anh chị tiếp tục đi…” Có người bỗng đẩy cửa ra, y tá trưởng thò đầu vào, nở một nụ cười ý vị rồi nhanh chóng biến mất sau cánh rồi! Trình Vũ Phi nhanh chóng hất tay Mục Thuần ra, tức xì khói. Nhà kho của bệnh viện rất ít người vãng lai, có lúc cả ngày chẳng có ai đến, nghe nói trong lịch sử của bệnh viện có người tằng tịu ở đây bị mọi người bắt gặp. Bởi thế đây chính là địa điểm lý tưởng để nam nữ hẹn hò trong con mắt của mọi người, bây giờ cô và người tình cũ ở đây thì thầm riêng tư, tuy là không có gì quá giới hạn, nhưng nếu truyền ra ngoài tránh sao khỏi lời ong tiếng ve. Mình vốn dĩ là kẻ thứ hai, bị người ta bỏ ai cũng biết, bây giờ nếu bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ là kẻ thứ ba, đúng là tình ngay lý gian! Chắc chắn giành được quán quân trong bảng top ten tin lá cải của bệnh viện năm nay.“Phó chủ nhiệm Mục! Mong anh tự trọng.” Trình Vũ Phi nghiến răng dằn từng tiếng một, bước nhanh ra Thuần không thấy sự tức giận của cô, đuổi theo ra ngoài, vượt lên phía trước cản đường cô “Bệnh nhân đó…là người đàn ông mà em ở cạnh lúc sáng? Sao em lại ở cùng với hắc đạo chứ?”“Sao anh phân biệt được hắc đạo với bạch đạo? Đeo kính đen mặc quần áo đen là hắc đạo sao? Tiến sĩ Mục, sao anh lại trẻ con đến thế?”“Cách ăn mặc, lời nói, cử chỉ nói lên con người mà. Anh ta…trước mặt mọi người giở trò lưu manh với em”.“…” Đầu Trình Vũ Phi như muốn nổ tung, quả nhiên việc tốt chẳng ra khỏi cửa, việc xấu đã truyền đi ngàn dặm, tin tức lan truyền nhanh thế ư? Đã lan truyền đến khoa ngoại rồi sao?Nhìn ánh mắt bỗng nhiên tuyệt vọng, thất thần của Trình Vũ Phi, tim Mục Thuần mềm ra, khẩu khí lập tức trở nên dịu dàng “Xin lỗi, thật ra anh chỉ lo lắng. Anh lo em bị người ta lừa gạt”.Trình Vũ Phi cảm thấy người đàn ông này thật là quá đa tình, thế là cô lấy hết sức đẩy anh ta sang một bên rồi bỏ Thuần thở dài, xem ra cô đã có thành kiến với mình, nói gì cũng chẳng ăn Thuần cảm thấy cuộc sống của mình giống như một bộ tiểu thuyết tình cảm vụng về. Anh và Trình Vũ Phi yêu nhau ba năm, tâm đầu ý hợp, anh thích nghe cô nói, có lúc thấy cuốn hút, có lúc lại thấy cứng cỏi. Nhưng lâu dần, anh lại cảm thấy thiếu cái gì đó. Tính cách của anh quá dịu dàng, cô lại quá lí trí. Anh biết cô rất yêu anh, anh cũng thích cô nhưng lại không có thứ tình cảm nồng nàn, mãnh đó anh gặp người bây giờ là vợ anh, lúc thì dịu dàng, lúc thì nũng nịu, lúc thì lại mãnh liệt như ngọn lửa thiêu đốt tâm trí anh. Cô ấy rất biết chọn thời điểm cho những tâm trạng thích hợp của mình, tức giận, mững rỡ, cuồng nhiệt, …giống như nhân vật nữ chính trong các bộ phim truyền hình tình cảm lâm ly bi đát. Anh cảm thấy đó mới chính là tình yêu đích thực của đời mình. Thế là anh quất ngựa truy cho đến sau khi kết hôn, anh mới hiểu, có tình yêu giống như một đám cháy rừng, càng mãnh liệt càng cuồng nhiệt thì sức phá hoại càng lớn, chưa kịp thoát ra thì sinh mệnh đã bị thiêu rụi trong đám lửa ấy. Cô ấy đúng là nhân vật nữ chính dễ thương trong các bộ phim truyền hình sướt mướt nhưng đáng tiếc anh chỉ là một người đàn ông bình thường, không có nhiều thời gian cũng không có nhiều sức lực để nuông chiều tình yêu cuồng nhiệt một bác sĩ, anh muốn thăng chức, muốn nổi tiếng, anh muốn cầm dao phẫu thuật, muốn nghiên cứu, muốn báo cáo đề tài. Nhưng cô vợ trẻ cứ bám chặt lấy anh, đến mức anh không có thời gian của riêng mình, hơn nữa lại bá quyền, nếu như anh chiều theo cô ấy lại nhõng nhẽo, bù lu bù loa. Anh thật sự không thể chịu nổi nữa lúc bận rộn cả ngày anh mệt mỏi trở về nhà, đang chuẩn bị đọc vài quyển sách thì cô vợ trẻ xinh đẹp lại mặc đồ ngủ gợi cảm đi qua đi lại trước mặt anh. Anh không phải là người đàn ông không có cảm xúc, lần thứ nhất thứ hai là cảm xúc, nhưng đến lần thứ tám thứ mười đã là trách nghiệm. Lại thêm có lúc anh và một cô gái trẻ đi gần nhau một chút là cô vợ trẻ của anh đã nổi cơn tam bành, đòi chết. Chàng phó chủ nhiệm khoa ngoại đáng thương đã phải vò đầu bứt tóc, mệt mỏi tìm cách ứng quan trọng nhất là anh thấy tình cảm của mình dành cho Trình Vũ Phi bỗng trỗi dậy, anh bỗng nhiên cảm thấy nhớ cô da diết, nhớ từng kỷ niệm đẹp ngày xưa. Anh muốn gặp cô đến phát điên, dù chỉ một chút thoáng qua cũng được. Anh lùng sục khắp nơi cô có thể đến, tìm cơ hội để giúp cô mỗi khi cô gặp khó khăn. Nhưng tiếc là Trình Vũ Phi quá kiêu ngạo, không còn muốn nhận tình cảm của anh Thuần cuối cùng cũng đã lĩnh ngộ ra rằng có một số phụ nữ trời sinh đã là một ngọn lửa, có thể làm bạn tan chảy trong thời gian ngắn, cho bạn nếm trải niềm sung sướng đến cực điểm, nhưng lâu dần có thể làm cho bạn trở nên khét lẹt, sau sung sướng là khổ đau. Còn có một số phụ nữ, trời sinh đã là một dòng nước mát, lúc có cô ấy bạn lại chẳng nhận ra, nhưng đến khi mất cô ấy rồi bạn mới hiểu thế nào là khát cháy cổ. Nhưng đây là phát hiện sau khi đã nếm mùi đời, nếu thời gian có quay trở lại, có lẽ anh cũng đã lựa chọn như mình đã lựa chọn. Tình yêu giống như một chiếc áo khoác ngoài đẹp đẽ, ai chưa từng mặc nó sẽ chẳng dễ gì cởi dù thế nào, Mục Thuần cũng là con nhà gia giáo, anh có những nguyên tắc của riêng mình. Anh sẽ không vì sự mệt mỏi chán nản nhất thời này mà huỷ hoại đi cái gia đình do mình gây dựng nên, cũng không vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng đến thanh danh Trình Vũ Phi. Thật ra thời gian này anh muốn làm một người đàn ông cao thượng nhưng chưa kịp hoàn thành sứ mệnh thì bỗng bắt gặp Trình Vũ Phi và một người đàn ông có bộ dạng côn đồ hôn nhau trước cửa khoa cấp cứu. Anh vô cùng ngạc nhiên, muốn nhìn kỹ diện mạo của người đàn ông đeo kính đó, nhưng trong một lúc thất thần, anh lái chiếc Fox của mình đâm vào vườn dài một tiếng, Mục Thuần gọi cho Chung Viễn. Trước đây, anh đã từng gặp Chung Viễn, nhưng lại không biết nhau. Không nghi ngờ gì nữa, Chung Viễn là một nhân tài, điều này anh cũng biết bởi anh cũng là một nhân tài do bệnh viện thu hút về. Nhưng anh không ngờ Chung Viễn lại tài giỏi hơn. Anh ta để ý đến bạn gái cũ của mình lại còn nhờ mình làm mai cho nữa chứ.“Chuyện này…không thích hợp đâu”. Lúc đó anh từ chối thẳng thừng, tiếc là Chung Viễn lại không mảy may biết thế sự, lại còn cười nói “Anh làm mai đi, còn hợp hay không tự tôi biết mà.”Mục Thuần có chút do dự, lời nói của Chung Viễn lúc này lúc khác, tính cách của anh ta cũng vui buồn thất thường, với Trình Vũ Phi, Mục Thuần không chắc chắn là có hợp hay không nữa. Nhưng thà bỏ lỡ chứ không thể yêu nhầm, đây cũng là một bài học nghiêm khắc mà cuộc sống hôn nhân dạy cho anh. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tên lưu manh đeo kính đen, tâm tư Mục Thuần bỗng nghiêng hẳn về phía Chung thế anh vừa thực hiện xong ca phẫu thuật liền vội vàng chạy đến khoa cấp cứu, đúng lúc nhìn thấy Trình Vũ Phi bước vào nhà kho. Nhà kho rất yên tĩnh, thích hợp để trò chuyện Mục Thuần do dự một lát rồi bước bây giờ Mục Thuần nghĩ, anh không thể không từ chối nhiệm vụ nhàm chán này. Nếu giúp có lẽ mình cũng chẳng giúp được gì mà ngược lại còn làm cho sự việc rắc rối thêm. Nghĩ thế, tiến sĩ Mục liền gọi cho nhân tài Chung. Đánh giá từ 26 lượt Bạn đang đọc truyện Đến đây nào, bác sĩ của anh của tá giả Như Thi Vấn trên website đọc truyện online. Bạn cô nói “Thật ra con người không thể nào quên đi quá khứ, quên quá khứ có nghĩa là phản bội. Nhưng con người phải nhìn về phía trước, không thể sống mãi với quá khứ.” Cả anh và cô đến với nhau mang theo cả một quá khứ khắc sâu đầy đớn đau của mỗi người. Anh không mang theo một trái tim mới biết lần đầu rung động mà là một trái tim đã từng trải qua những vết thương, tưởng không thể gượng nổi, cô cũng không nhìn đời bằng đôi mắt trong veo, ngây thơ chưa từng trải mà là đôi mắt đã từng chứng kiến sự chia hợp như một phần của cuộc sống. Nhưng có nghĩa lý gì một khi tình yêu đến, như một liều thuốc cải tử hồi sinh, trái tim đau thương lại một lần nữa đập lên những nhịp mạnh mẽ và gấp gáp, đôi mắt từng trải lại một lần nữa ngắm theo một bóng dáng mải mê, không thể kiềm chế!!! Trình Vũ Phi là một bác sỹ lạnh lùng, tuyệt đối chỉ động khẩu, không động thủ nhưng lời nói của cô có thể khiến Tô Nhất Minh - một đại nam nhân sáng chói vừa sợ vừa tức đến bạc cả tóc. Tại sao à? Cô đơn giản chỉ vô tình kể một số câu chuyện khủng bố mà cô biết cho anh nghe thôi mà, ví dụ như “Sao anh không uống thuốc? Anh thật quá xem thường sức khỏe, tôi biết một anh chàng, mới hai mươi mấy tuổi, bị sốt nhẹ nên cậu ta xem thường, kết quá giờ đã chết rồi…”. Rõ ràng cô biết một doanh nhân thành đạt như anh quý nhất là mạng sống, thế mà cô cứ “động khẩu” một chút là y như rằng có người cũng nghĩ như anh “giờ chết rồi”, bảo sao mà anh không sợ hết cả hồn. Còn sao lại tức ư? Cả một quyển bí kíp tán tỉnh anh rút ra sau bao nhiêu năm chinh chiến giờ cứ đụng đến cô là y như rằng nó phản chủ, tại sao cô lại không thể suy nghĩ như những phụ nữ thông thường kia chứ? Và trong khi anh đau đầu với những tuyệt chiêu của mình, còn cô cũng đang tự cảm thấy xấu hổ vô cùng khi một bác sỹ bao nhiêu năm kinh nghiệm như cô mà cứ gặp anh là y như rằng chuẩn đoán nhầm bệnh thì những bánh xe của tình yêu cứ dần dần quay những vòng đều đặn. *** Tiểu thuyết tình yêu “Đến đây nào, bác sỹ của anh” của tác giả Như Thi Vấn là một món ăn tinh thần mang đầy sắc màu vui buồn của tình yêu. Câu chuyện tình yêu của cô bác sỹ Trình Vũ Phi và chàng bọ rùa vàng Tô Nhất Minh đi qua rất nhiều cung bậc tột đỉnh của tình cảm. Bạn có thể vừa cười nghiêng ngả với những câu chuyện khủng bố của bác sỹ Trình đó, nhưng ẩn dưới những tiếng cười ấy vẫn phảng phất chút gì đó đau lòng. Bạn cũng có thể tức giận đùng đùng với những suy nghĩ quá ư là tính toán của anh chàng doanh nhân giàu có kia nhưng đằng sau những suy nghĩ ấy là bài học rút ra từ những tổn thương chưa liền miệng mà tình yêu và cuộc sống để lại cho anh. Cả hai người đều không hoàn hảo trong tình yêu nhưng họ đều cố gắng để đối phương hạnh phúc, đó mới chính là điều hoàn hảo nhất. "Vũ Phi, trong người anh có một viên sỏi, có nghiêm trọng không? Anh sẽ chết chứ?" “Nói bậy. Chỉ là viên sỏi đường kính hai milimet, uống thuốc là nó sẽ tự chui ra." "Vừa nãy bác sĩ siêu âm nói rất khủng khiếp. Chuyện khủng bố như vậy mà cô ta có thể nói tỉnh bơ! Thật xấu xa..." "Vậy phải nói thế nào? Ôi! Trong thận anh có một viên sỏi đấy! Vậy có giống bác sĩ không? Vả lại vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì to tát." "Sao lại không có chuyện gì? .Anh thấy rất sợ hãi... Cần phải chú ý những gì?" "Cũng chẳng có gì. Uống nhiều nước, vận động nhiều. Uống ít thuốc là sẽ tự thải ra ngoài." "Còn phải chú ý gì nữa không?" “Ăn uống cũng cần phải chú ý, nên ít ăn dồ cay." "Còn nữa không?" Trình Vũ Phi cuối cùng đã mất kiên nhẫn "Còn... lúc tiểu tiện cũng phải chú ý, đừng để viên sỏi rơi xuống kẹt ở "chân" của anh."

truyen den day nao bac si cua anh