truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy
Thế Lữ (6 tháng 10 năm 1907 - 3 tháng 6 năm 1989) là nhà thơ, nhà văn, nhà hoạt động sân khấu nổi danh trên văn đàn vào những năm 1930, với những tác phẩm Thơ mới, đặc biệt là bài Nhớ rừng, cùng những tác phẩm văn xuôi, tiêu biểu là tập truyện Vàng và máu (1934).Trở thành thành viên của nhóm Tự Lực văn
Có lẽ vì nó quá khác biệt với hai tập thơ trước đó của Thanh Tâm Tuyền, mà hào quang của chúng - toả ra từ cái triều thiên trên đầu của dòng thơ tự do miền Nam thời 1954-1975, mà Thanh Tâm Tuyền là người chủ soái, và có lẽ dòng thơ đó còn tạo ảnh hưởng trên thơ tự
Review Truyện THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY. THẾ GIỚI CỦA TÔI CHỈ CÓ ANH ẤY Tác giả: Tưởng Mục Đồng Thể loại: Hiện đại, quân nhân, ngọt, sủng, thanh mai trúc mã, nam nữ cường, tráo đổi thân phận, HE Tình trạng: Hoàn dịch Link đọc thế giới của tôi chỉ có anh ấy ?
Tôi chỉ nói qua loa thế rồi tạm biệt hắn rồi đi ra sân bay. Tôi đã tạm biệt Huy và cô ta qua điện thoại lúc dọn đồ ra khỏi bệnh viện, thật tốt vì Huy đã xuất hiện trong cuộc đời của tôi o0o Tối Bây giờ tôi đã ở nhà, bố mẹ đón tôi với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Có thể nói lí do cũng không hẳn khó hiểu đâu, ở từng hãng sẽ có những đầu truyện nổi bật và mang trong mình vị trí quan trọng trong suốt dòng thời gian của hãng ấy, chính vì thế, việc nắm bắt những đầu truyện như thế rất cần thiết, không những rèn luyện khả
Ich Bin Hübsch Und Trotzdem Single. Tác giả Tưởng Mục Đồng Thể loại Hiện đại, quân nhân Độ dài 93 chương Dịch Mẹ BinBo Văn án 1 Có người vì để theo đuổi Ngôn Dụ mà đã bỏ ra 2 tỷ, bạn bè đều khuyên Tưởng Tĩnh Thành thôi đi, dù sao chuyện của hai người các cậu cũng trôi qua lâu như thế rồi, có thể cho người ta cái gì? Anh gạt tàn thuốc, nở nụ cười. Bạn bè mắng anh lớn mặt Cậu con mẹ nó có thể trị giá 2 tỷ? Cuối cùng chứng minh, anh thật sự trị giá 2 tỷ…… Văn án 2 Ngôn Dụ Anh nói anh thích em, vì sao không đến tìm em. Tưởng Tĩnh Thành Muốn chứ, sao lại không muốn đi tìm. Một năm viết mười mấy lần báo cáo chuyển ngành. Nhưng mà anh nghĩ, chỉ cần anh canh giữ tốt mảnh đất này, thì có một ngày em sẽ trở về nhà. MỤC LỤC Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5-6 Chương 7-8 Chương 9-10 Chương 11-12 Chương 13-14 Chương 15-16 Chương 17-18-19-20 Chương 21-22 Chương 23-24 Chương 25-26 Chương 27-28 Chương 29-30 Chương 31-32 Chương 33-34 Chương 35-36 Chương 37-38 Chương 39-40 Chương 41-42 Chương 43-44 Chương 45-46 Chương 47-48-49-50 Chương 51-52-53-54 Chương 55-56-57-58 Chương 59-60-61-62 Chương 63-64-65-66 Chương 67-68-69-70 Chương 71-72-73-74 Chương 75-76-77-78 Chương 79-80-81-82 Chương 83-84-85-86 Chương 87-88-89-90 Chương 91-92-93
Sắp đến bốn giờ, Ngôn Dụ tắt máy tính, thay quần áo chuẩn bị ra cửa. Quý Khải Mộ sớm đang đợi, nhích tí một lủi đến bên cạnh cô, Ngôn Dụ nhìn cậu ta, cầm di động trên bàn lên bỏ vào túi xách. "Cậu không đưa tớ đi à?" Vẻ mặt Quý Khải Mộ không dám tin. Ngôn Dụ nhìn cậu ta, vẻ mặt lạnh nhạt "Tôi về nhà, cậu đi theo làm gì?" "Tớ vì sao không thể đi theo cậu, hai chúng ta giờ đây phụ thuộc vào nhau mà," Quý Khải Mộ chặn ở trước mặt cô, người đàn ông rõ cao, nhưng bởi vì vóc dáng hơi gầy, nên vẫn giữ nguyên khí phách thuở thiếu niên. Ngôn Dụ xách túi dây xích màu đen trong tay, rốt cuộc vẫn không nổi cáu, khẽ nói "Lần này tôi trở về, không nói với họ, chỉ sợ bố tôi sẽ nổi giận. Cho nên lần này không thể dẫn cậu đi." Quý Khải Mô lập tức phản bác cô, cậu ta nói "Cậu đây là kiếm cớ, nếu cậu thật sự sợ bố cậu nổi giận, thì càng nên dẫn tớ đi, dù sao tớ là khách, ông ấy sẽ không nỡ nổi giận với cậu trước mặt khách." Thấy cậu ta còn chặn, vẻ mặt Ngôn Dụ lạnh xuống. Cô nói thẳng "Được thôi, tôi chính là không muốn dẫn cậu đi đấy, cậu muốn tôi nói thật, bây giờ hài lòng rồi chứ?" Quý Khải Mộ "......" Đáng ghét. Thế là Quý Khải Mộ bị lời nói thực tổn thương, nổi giận đùng đùng nhường đường. Ngôn Dụ đi được mấy bước, quay đầu nhìn cậu ta im lặng đứng ở đó, lại sợ sau khi cô đi, cậu ta lại chạy ra ngoài tìm chết, đành quay trở lại, nói với cậu ta "Tình huống trong nhà tôi không bình thường, cậu đừng ầm ĩ, tôi trở lại đem đồ ăn ngon cho cậu." Quý Khải Mộ cũng không dám cãi nhau với cô, bởi vì mỗi lần đều chứng minh, cậu ta chính là lấy trứng chọi đá. Vì thế an ủi Quý Khải Mộ xong, lúc này Ngôn Dụ mới rời đi. Cô vẫn bảo lễ tân khách sạn sắp xếp xe cho cô, kết quả cách đại viện còn một con đường, phía trước lại bị chắn lại, tài xế nhìn về trước, bất đắc dĩ nói "Đoán chừng là xảy ra tai nạn xe, còn kẹt một lúc lâu đây." Ngôn Dụ thấy vậy, dứt khoát nói "Vậy tôi xuống ở đây, anh có thể ở bên này quay xe về." "Này sao được," tài xế xin lỗi nói. May là nơi này quả thực không xa đại viện, Ngôn Dụ trực tiếp đẩy cửa xuống xe. Cô dọc theo ven đường đi về phía trước, hai bên cây cối rậm rạp, lúc này đang dịp xuân, luôn có xơ sợi bông bay trong không trung. Đi dọc theo con đường này bảy tám phút, lại quẹo cua thì có thể đến đại viện. Ai ngờ cô vừa đi ra chưa được bao lâu, nhìn thấy trước mặt có một đôi nam nữ đang cãi nhau dữ dội, cô cau mày, hơi nhường sang bên cạnh, định tránh chút. Nhưng cô đi về phía bên cạnh, thì người đàn ông hung hăng túm tóc cô gái, bộ mặt dữ tợn hét to về phía cô ấy. Người xung quanh đều bị giật mình bởi hành động này của anh ta, mọi người sợ đụng phải kẻ thần kinh, nên cách họ càng xa. Cô gái túm tay người đàn ông, dường như da đầu cô ấy bị kéo quá đau, phát ra tiếng khóc nức nở. Ngôn Dụ đi lên, nói với người đàn ông còn đang động thủ "Anh buông cô ấy ra, nếu không tôi báo cảnh sát." "Ít con mẹ nó xen vào chuyện của người khác đi, nếu không ông đây cũng đánh cô luôn đấy," người đàn ông hung hăng trừng mắt với cô, nói xong, hắn ta càng đắc ý kéo mái tóc dài của cô gái, kéo cô ấy lảo đảo. Ngôn Dụ không khách sáo với hắn ta nữa, giữ tay hắn ta, tức giận nói "Anh buông tay." Người đàn ông thấy cô một thân một mình, hơn nữa còn mảnh mai, đương nhiên không để cô vào mắt, trên tay muốn hất cô ra. Ngôn Dụ cười lạnh, bàn tay quấn dây xích của túi xách Channel đang đeo trên người, đập thẳng qua. Ngôn Dụ đã nhìn chuẩn, đập thẳng lên sống mũi hắn ta. Quả nhiên sau khi túi xách cô đập qua, người đàn ông kêu lên một tiếng, thả tay đang kéo tóc của cô gái ra. Ngôn Dụ lập tức bảo vệ cô gái ở phía sau, mở túi xách ra lấy di động, định báo cảnh sát. Người đàn ông đối diện che mũi, đang lớn tiếng kêu la hồi lâu, kết quả thấy Ngôn Dụ lấy di động ra, lại xông đến. Chỉ là lần này, hắn ta chưa xông đến được, bởi vì có người từ phía sau kéo cổ áo khoác hắn ta lại, mạnh mẽ kéo hắn về sau mấy mét. Ngôn Dụ nhìn người đàn ông trước mặt, anh mặc một bộ quân trang màu xanh, không đội mũ, tóc ngắn gọn gàng mát mẻ, một khuôn mặt đường nét thâm thúy tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng dù là như thế, vẫn anh tuấn khiến người ta không thể dời mắt. Cô nhìn chằm chằm anh, mặc dù trước đây cô đã từng thấy anh mặc quần áo học viên Lục quân. Nhưng đây lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc bộ đồ này, trên cổ thắt cà vạt, nghiêm trang lại cấm dục. Người đàn ông không ngờ sẽ có giải phóng quân đột ngột lao tới, ầm ĩ nói "Giải phóng quân đánh người này." Nhưng mà người xung quanh cũng không để ý bộ dạng này của hắn ta, chỉ người đàn ông nói "Đồng chí giải phóng quân, là hắn động thủ đánh cô gái kia trước, ôi trời ơi, một người đàn ông không biết xấu hổ, còn ở trên đường đánh phụ nữ." "Đúng đúng đúng, đồng chí giải phóng quân, anh phải giáo dục thật tốt, người này quá vô lý." Hiển nhiên hành vi của người đàn ông đều khiến người vây xem không nhìn nổi. Người đàn ông đương nhiên không dám đối kháng chính diện, tiến lên lại muốn kéo cô gái, trong miệng còn ầm ĩ "Đây là vợ tôi, các người ít xen vào chuyện nhà chúng tôi đi." Ngôn Dụ đương nhiên không tránh ra, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông, "Cho dù cô ấy là vợ anh, anh cũng không có quyền đánh cô ấy." Người đàn ông giơ nắm đấm, dường như tức giận hơn; "Nếu cô còn dám nói nhảm, tôi đánh cả cô luôn đấy." "Nếu không anh đánh cả tôi luôn này?" Tưởng Tĩnh Thành đứng ở một bên, nhạo báng nói. Ai ngờ người đàn ông rất đắc ý nói "Anh là giải phóng quân, anh mặc bộ quân trang này, còn dám đánh tôi à?" Câu này thành công chọc cười Tưởng Tĩnh Thành, anh đưa tay bắt đầu cởi nút áo khoác quân trang của mình, Ngôn Dụ nhìn ngón tay thon dài của anh, mở từng nút từng nút. Lúc nút áo khoác được mở, áo sơ mi màu xanh quân đội bên trong chiếu rõ cơ ngực cường tráng, rõ ràng là hình thể hơi gầy, nhưng vừa cởi áo khoác ra, thì không thể giấu được đường cong cơ bắp. Tưởng Tĩnh Thành cởi áo khoác quân trang xuống, ném thẳng tới. Mặc dù Ngôn Dụ đưa tay đón lấy, nhưng chiếc áo vẫn vững vàng phủ trên đầu cô. Còn có giọng nói trầm thấp của anh "Cầm lấy." Cởi xong áo khoác quân trang, Tưởng Tĩnh Thành lại bắt đầu cởi nút ống tay áo sơ mi, chầm chậm xắn ống tay áo lên khuỷu tay, anh vừa hoạt động vẫn không quên ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, nhếch khóe môi, cười hỏi "Bây giờ tôi cởi quân trang rồi đấy, anh nói tôi có thể đánh anh không?" Anh xắn cả ống tay áo hai bên lên, lộ ra cánh tay cường tráng, mắt Ngôn Dụ đảo qua. Tưởng Tĩnh Thành vốn cao lớn, anh cao 1m87, huấn luyện hàng năm, thể chất mạnh khỏe, xem người đàn ông trước mặt yếu như gà. Anh nhìn người đàn ông kia, trong mắt lộ ra sự chán ghét "Cho dù cô ấy có phải vợ anh hay không, chỉ cần cô ấy là phụ nữ, thì anh không được đánh cô ấy." Người đàn ông còn cứng miệng, làm ầm lên "Cô ấy là vợ, tôi muốn đánh thì đánh, đây là chuyện nhà tôi. Dù cảnh sát đến, tôi cũng không sợ, anh rỗi rãi không có chuyện gì làm xen vào việc của người khác làm gì." Tưởng Tĩnh Thành hừ cười, tiến lên một bước, dọa người đàn ông vội lùi về sau hai ba bước, người vây xem bên cạnh cười vang. Người đàn ông kia chửi "Xem anh dám đánh tôi không?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn anh ta, giễu cợt nói "Nếu anh thực sự sợ rãnh, thì tôi cùng anh luyện một chút." Ngôn Dụ sợ anh thật sự đánh người này, mặc dù đáy lòng cô cũng chán ghét loại đàn ông này không thôi, nhưng vì không để anh phạm sai nên Ngôn dụ vẫn cầm di động ra, định báo cảnh sát. Ai ngờ cô vừa muốn gọi điện thoại, thì thấy bên cạnh đột nhiên vọt ra mấy người, còn có người vác máy quay quay họ. "Tiểu thư, tiên sinh, chào mọi người, chúng tôi là người của đài truyền hình, vừa rồi cảnh này thực ra là một điều tra đường phố chúng tôi làm, chính là xem hai vợ chồng đánh nhau, sẽ có người chính nghĩa đứng ra giúp đỡ người vợ bị đánh hay không." Người dẫn chương trình cầm micro, bla bla, nói chuyện một hồi. Ngôn Dụ "......" Đây là cái quái gì vậy? Cô ngẩng đầu nhìn sang Tưởng Tĩnh Thành, kết quả anh cũng là vẻ mặt mê mang, hiển nhiên anh cũng đang ở ngoài trạng thái. Nhưng may là Ngôn Dụ hiểu hơn anh một chút, bởi vì ở nước ngoài cũng có loại ngụy trang đường phố này, thông thường là để khảo nghiệm người đi đường. Cô không ngờ, mình lại cũng trở thành đối tượng thực nghiệm. Lúc này Tưởng Tĩnh Thành cũng hiểu, hóa ra đây là một tiết mục truyền hình, anh cau mày, xoay người muốn đi. Nhưng vừa rồi anh biểu hiện quá chính nghĩa, người của tổ tiết mục thế nào cũng không muốn thả anh đi, mấy người vây quanh anh. Ngôn Dụ thấp giọng hỏi đám diễn viên kia, sau khi biết được tên tiết mục của họ, thì cô im lặng ghi nhớ. Sau đó cô đứng ở một bên, yên lặng nhìn người dẫn chương trình cứ đưa micro đến bên miệng anh. Tưởng Tĩnh Thành lúc này sắc mặt lạnh lùng, mặt không biểu tình, vừa nhìn chính là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Anh cau mày, lúc đang nghĩ phải thoát thân thế nào, thì nhìn thấy Ngôn Dụ bên cạnh đang ôm tay, ung dung nhìn mình. Có lẽ là vì anh kháng cự quá rõ ràng, cho nên người của tổ tiết mục đều vây ở bên cạnh anh, Ngôn Dụ ngược lại có thể tự do đứng ở bên cạnh. Anh nhìn cô, đang muốn thu hồi tầm mắt thì Ngôn Dụ đã đẩy người trước mặt anh ra, túm lấy tay anh. "Còn không chạy?" Cô kéo tay anh chạy về phía trước. Người của tổ tiết mục có lẽ không ngờ còn có người không thích lên ti vi như thế. Tưởng Tĩnh Thành được cô kéo về phía trước, tay cô rất trắng rất mềm, anh luôn biết cảm giác nắm vào sẽ thế nào. Rõ ràng anh chạy 3km cũng có thể mặt không đỏ không thở gấp, nhưng hiện tại chỉ mới chạy 200m, tim anh lại đập liên hồi. Ngôn Dụ quay đầu nhìn, thấy đoàn người kia thật sự bị bỏ xa mới ngừng lại. Trên chân cô còn mang giày cao gót, chạy mấy trăm mét như vậy, trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. "Sao vừa rồi anh không chạy?" Ngôn Dụ chống gối, hơi thở dốc hỏi. "Anh làm việc nghĩa mà, chạy làm gì?" Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô, hờ hững nói. Nói xong, hai người lại im lặng, lúng túng cũng theo đó mà kéo đến. Đương nhiên cái cầm tay vừa rồi, giống như chỉ là ảo giác xẹt qua mà thôi. Ngôn Dụ vẫn ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói "Vừa rồi cảm ơn anh." May là tiết mục truyền hình, nếu thật sự là vợ chồng đánh nhau, nói không chừng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Sau khi Tưởng Tĩnh Thành nghe được lời cảm ơn của cô, thì khuôn mặt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia. Vừa rồi anh ngồi trong xe, chỉ bởi vì nhìn thấy bóng dáng cô bên đường, nên vọt xuống. Loại xúc động mà thời niên thiếu mới có này, hôm nay anh lại xúc động một lần. Thật mất con mẹ nó mặt mà. Nhưng lúc anh nhìn Ngôn Dụ, cô hơi cúi mặt, mái tóc mềm mại che hơn nửa khuôn mặt, cố tình ánh nắng rơi xuống, khiến cho anh giây phút này có hơi ngẩn ngơ. Trái tim anh bỗng nhiên dâng lên một dòng cảm xúc không nói nên lời. Đến khi anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xa ấy, đột nhiên khóe môi nâng lên một nụ cười. Thời tiết này thật con mẹ nó đẹp, khiến lòng người vui vẻ.
"Làm gì đấy?" Phía sau thình lình đặt câu hỏi, khiến cơ thể Mạnh Thanh Bắc run rẩy. Mạnh Thanh Bắc quay đầu lại, nhìn thấy Vu Lệ Khanh đang quấn áo choàng ngủ tơ tằm, dựa vào bên cửa, trang điểm trên mặt vẫn tinh tế hoàn hảo, ngày cả mái tóc dài xõa trên vai cũng được sấy thẳng thớm. Mạnh Thanh Bắc giấu đồ trong tay ra phía sau. Vu Lệ Khanh đã bĩu môi cười lạnh, khinh thường nhìn cô ta. Nói thực, cái tính cách này của Mạnh Thanh Bắc, thật sự không giống bà ta. Chí ít là lòng độc ác, còn thua xa bà ta. "Thế nào, còn giấu mẹ?" Vu Lệ Khanh thật sự rất khinh thường. Mạnh Thanh Bắc thấy thế, dứt khoát ném điện thoại và máy thay đổi giọng nói trong tay lên sofa bên cạnh, lúc này cô ta ở nhà mình, cũng không biết Vu Lệ Khanh có vấn đề gì, lại muốn đến nhà cô ta ở. "Con điện thoại cho Thành Thực kia, muốn làm gì?" Vẻ mặt Vu Lệ Khanh lạnh lùng. Giọng điệu của bà ta không khách sáo chất vấn, cho dù là con gái ruột, nếu thật sự muốn làm ra chuyện gì không tốt đối với bà ta. Vu Lệ Khanh cũng sẽ không mềm lòng nương tay, huống hồ bà ta từng sinh Mạnh Thanh Bắc, nhưng lại chưa từng có trách nhiệm của một người mẹ. Sau khi Mạnh Thanh Bắc được ôm về Mạnh gia không bao lâu, Vu Lệ Khanh thấp thỏm bất an, đứa trẻ lớn lên từng ngày, dáng vẻ cũng sẽ phát triển. Cho nên bà ta sợ mình cứ ở lại quanh Tống Uyển, thì sớm muộn cũng sẽ bị bà phát hiện. Đúng lúc khi ấy cải cách mở cửa, hàng loạt thương nhân Hồng Kông và Ma Cao bắt đầu đến Bắc Kinh, đầu tư vào đây. Vu Lệ Khanh vào thời điểm này, đã quen biết người chồng đầu tiên của mình, một thương nhân người Hồng Kông. Thực ra thương nhân đã có vợ ở Hồng Kông, nhưng Hồng Kông quá mức bảo thủ, cho đến thập niên bảy mươi mới xóa bỏ chế độ nạp thiếp. Thương nhân kia không gạt bà ta, mà nói thẳng cho bà ta biết, nếu bà ta có thể đi theo mình, thì có thể đảm bảo bà ta ăn no mặc ấm. Nhưng ông ta không thể cưới bà ta. Vu Lệ Khanh suy nghĩ hai ngày, rồi nộp báo cáo chuyển ngành. Còn bố ruột của Mạnh Thanh Bắc, tên đàn ông vô dụng kia, sau khi biết được bà ta đã sinh con, thì rất sợ hãi. Bà ta không nói cho tên đàn ông kia biết, mình đã tráo Mạnh Thanh Bắc với con gái Tống Uyển, mà chỉ nói với ông ta rằng, đứa bé đó đã được bà ta đưa về quê rồi. Kết quả tên đàn ông này không nhắc đến một chữ tiền. Sau khi Vu Lệ Khanh nhìn thấu, bèn đồng ý với thương nhân kia, lựa chọn làm tình nhân của ông ta. Bà ta rời khỏi Bắc Kinh cũng sắp ba mươi năm rồi, nếu không phải lần này vì chuyện của Quý Viễn Hồng, thì bà ta cũng sẽ không quay về. Kể từ sau khi chồng bà ta qua đời, bà ta liền rời khỏi Hồng Kông, những năm gần đây đều sống ở Canada và Mỹ. Tình cờ quen biết được Quý Viễn Hồng, lúc ở Las Vegas. Người này là con trai út của bà cụ Quý gia, phóng đãng mấy mươi năm, giờ đây vẫn là độc thân Vương lão ngũ. Thực ra so với Quý Viễn Hồng, Vu Lệ Khanh càng thích những thanh niên trai trẻ cơ thể cường tráng mặt mũi tuấn tú hơn, chỉ cần có đủ người, bà ta chỉ cần vẫy tay thì những người đó có thể chủ động bò lên giường bà ta. Bà ta ở cùng Quý Viễn Hồng, đơn giản cũng chỉ là theo nhu cầu mà thôi. Thấy Mạnh Thanh Bắc không nói chuyện, Vu Lệ Khanh chầm chậm đi tới, giơ chân ngồi xuống sofa trong phòng ngủ cô ta. "Muốn tố cáo mẹ với tên Thành Thực kia?" Mạnh Thanh Bắc trừng bà ta, "Tôi đâu có nhàm chán vậy." "Ồ, vậy con muốn làm gì?" Vu Lệ Khanh cảm thấy hứng thú nhìn cô ta, giống như rất tò mò động cơ cô ta điện thoại cho Thành Thực. Bị truy hỏi mãi như vậy, Mạnh Thanh Bắc lạnh mặt xuống, tức giận nói "Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến bà." "Có phải sau khi Mạnh Tây Nam tìm con, phát hiện chân tướng, hoàn toàn thất vọng về con, sau đó con cũng muốn để Ngôn Dụ nếm thử cảm giác này?" Lời của Vu Lệ Khanh như sợi dây leo dính độc, quấn vào lòng Mạnh Thanh Bắc, làm cho vẻ mặt cô ta khiếp sợ đến tột đỉnh. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ xấu của mình, chỉ là không ai muốn thừa nhận. Đây chính là vì sao cho dù mọi người làm việc xấu, cũng sẽ lặng lẽ làm sau lưng. Mạnh Thanh Bắc luôn bình tĩnh cao ngạo, lúc có Tôn Gia Minh, cô ta còn có thể thoái thác, những chuyện như thổi phồng hay mưu hại đồng nghiệp, đều là Tôn Gia Minh làm. Nhưng giờ đây cô ta gọi cuộc điện thoại này, lại bước gần vực sâu một bước. Cô ta không ngờ Vu Lệ Khanh lại có thể đoán được tất cả suy nghĩ của cô ta. Vừa rồi vẻ mặt còn không kiên nhẫn, bỗng chốc mất đi huyết sắc, tái nhợt. Suy nghĩ xấu thường chỉ trong nháy mắt, chỉ có điều có những người kịp thời thu tay, nhưng cũng có những người càng không thể vãn hồi. Cô ta quá hiểu tình cảm của Ngôn Dụ đối với Thành Thực, biết rõ cho dù cô có chết, cũng không muốn để Thành Thực hận mình. Nhưng Thành Thực vì cô mà đã mất đi một chân, nếu bây giờ lại để cho Thành Thực biết được, chuyện năm đó căn bản không liên quan đến Thành gia, họ chỉ là vì Ngôn Dụ mà bị liên lụy, liệu anh có còn đối với Ngôn Dụ như trước đây nữa không? Chỉ cần Mạnh Thanh Bắc nghĩ đến những lời mà Mạnh Tây Nam nói với cô ta ở phòng hóa trang ngày đó, thì trái tim cô ta giống như bị dao cắt. Dựa vào cái gì mà cô ta hoàn toàn mất đi anh trai, còn Ngôn Dụ có thể có được sự thấu hiểu của Thành Thực chứ. Không thể, cô ta chính là muốn để cho Ngôn Dụ cũng nếm trải loại cảm giác này, loại cảm giác bị người thân vứt bỏ. Vu Lệ Khanh thấy cô ta cắn răng nghiến lợi như vậy, thì chợt bật cười "Con tưởng con thế này, thì có thể đả thương được Ngôn Dụ ư?" Trong mắt bà ta, những chiêu này của Mạnh Thanh Bắc đều chỉ là ầm ĩ nho nhỏ mà thôi. Nào ngờ Mạnh Thanh Bắc lại đột ngột đứng dậy, đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra. Cô ta ở nhà cực ít kéo rèm cửa ra, sợ bị chó săn chụp lén. Giờ phút này sao đầy trời, phía chân trời là một vòng trăng tròn, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, phác họa cả bầu trời giống như phủ lên một dải lụa mỏng màu bạc. "Bà mới chân chính không hiểu, bà sẽ không hiểu Thành Thực đối với cô ta mà nói, có bao nhiêu quan trọng." Loại đau khổ khi bị người thân vứt bỏ đó, bà sẽ không hiểu, bởi vì bà không có người thân, cũng không có ai thật lòng chờ đợi. Bà cảm thấy tiền quan trọng, quyền lợi quan trọng, nhưng không phải tiền và quyền lợi đều quan trọng với mỗi người. Đánh vào điểm yếu, mà lần này, Mạnh Thanh Bắc thật sự đã bắt được điểm yếu của Ngôn Dụ. ** Trời trong xanh, chỉ là trên bãi cỏ không có màu xanh như ngày xuân. Hôm nay hiếm khi không có gió, Hàn Kinh Dương mặc đồ cưỡi ngựa, áo đen quần trắng, trên chân mang một đôi giày cưỡi ngựa bóng loáng, không phải nói chứ, thật sự giống như đang đi báo cáo cấp trên vậy. "Kinh Dương," phía sau có một giọng nói không lưu loát gọi tên anh. Hàn Kinh Dương quay đầu lại, ha, thằng nhóc thật con mẹ nó đẹp trai chứ lị. Người đến là một chàng trai trẻ, cao 1m8, mấu chốt ở đây là tỷ lệ rất tốt, đôi chân dài kia thẳng thật. Cậu ta mặc nguyên bộ đồ cưỡi ngựa màu đen, mũ đen được cậu ta cầm trên tay, cả người lộ ra một vẻ phấn chấn khôi ngô của người trẻ tuổi. "Đội mũ vào, chúng ta cưỡi hai vòng chứ?" Hàn Kinh Dương hất đầu, cười nói với cậu ta. Lúc này Chu Dĩ Trạm trở tay đội mũ lên, nói chuyện bằng tiếng phổ thông rất trúc trắc "Ai thắng thì đêm này người ấy mời cơm." "Không sao, cho dù cậu thua, thì cũng là tôi mời cậu ăn cơm." Lời này xem như là đã đắc tội với tiểu thiếu gia của Chu gia rồi, cậu ta từ nhỏ học ở Anh, phong trào cưỡi ngựa phổ biến ở Anh, chính cậu ta cũng có một con huyết mã thuần chủng trị giá mấy trăm vạn Euro, làm sao có thể thua anh được. Nào ngờ mấy vòng tiếp theo, Chu Dĩ Trạm lại thật sự thua. "Sao anh lợi hại đến vậy?" Cậu ta tò mò hỏi. Hàn Kinh Dương nở nụ cười, thấy một người từ nơi xa đang chậm rãi đi tới, anh hừ cười nói "Người chân chính lợi hại đến rồi đây." "Cậu sao giờ mới đến, có việc nhờ người ta còn muốn ngàn thỉnh vạn cầu là thế nào hả?" Hàn Kinh Dương đấm vào ngực người đến, mặc dù nói chuyện không khách sáo, nhưng giọng điệu này chắc chắn chính là có quan hệ cực tốt, mới sẽ nói ra như vậy. Chu Dĩ Trạm và Hàn Kinh Dương quen biết cũng không tính là ngắn, họ có làm ăn với nhau. Mỗi lần Hàn Kinh Dương đi Hồng Kông, đều là cậu ta ra mặt chiêu đãi. Mà Chu Dĩ Trạm đến Bắc Kinh, Hàn Kinh Dương cũng sẽ tận tình chiêu đãi. Hàn Kinh Dương quàng cổ người đến, giới thiệu cho Chu Dĩ Trạm "Đây là bạn lớn lên từ nhỏ cùng tôi, Tưởng Tĩnh Thành." Chu Dĩ Trạm hàm súc gật đầu. "Làm hai vòng nhé?" Hàn Kinh Dương thấy hai người đã chào hỏi xong, thì nghiêng đầu cười nói. Tưởng Tĩnh Thành gật đầu, Hàn Kinh Dương chìa tay đưa mũ sắt của mình cho anh, ngờ đâu người đàn ông lại đẩy đi "Tớ không thích đội thứ này." Thấy anh mặc áo jacket ngắn, đi thẳng về phía ngựa, Chu Dĩ Trạm thấp giọng thì thầm với Hàn Kinh Dương "Anh ấy không cần thay quần áo sao?" Dù sao người này đồ cưỡi ngựa và giày cưỡi ngựa cũng đều không có, ngay cả mũ sắt cũng dám không đội. Hàn Kinh Dương xùy cười. Thấp giọng nói "Cậu ta ấy à, không cần đâu." Chu Dĩ Trạm vừa rồi thua Hàn Kinh Dương, vốn không phục, không ngờ lần này đến một người còn ngang tàng hơn. Thế là dưới sự giật dây của Hàn Kinh Dương, cậu ta lại đua ba vòng với Tưởng Tĩnh Thành. Vừa bắt đầu cậu ta còn xem như có thể miễn cưỡng theo kịp, nhưng sau một vòng, cậu ta liền bị bỏ lại. Đến khi cậu ta xuống ngựa, thì gương mặt tuấn tú đã không còn vẻ kiêu ngạo và tự tin như vừa rồi nữa. Được, hai người này chính là thay phiên nhau đến ngược cậu ta đây mà. "Đừng nản, tên này là một cầm thú, chúng ta là người, thua cầm thú cũng là bình thường thôi," Hàn Kinh Dương thấy chàng trai này hơi chán nản, thì sờ đầu cậu ta, cười nói. Ba người đi trở về, câu lạc bộ đua ngựa này rất yên tĩnh. Trước mặt là nơi chuyên để cho khách ăn cơm nghỉ ngơi, ba người vào một phòng bao, Hàn Kinh Dương gọi đem menu lên, để Chu Dĩ Trạm làm chủ. Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu xem di động. Hàn Kinh Dương cười haha, chọc anh "Có vợ rồi có khác nhỉ." Chu Dĩ Trạm không hiểu ngẩng đầu, Hàn Kinh Dương vỗ vỗ cậu ta "Cậu tiếp tục chọn món đi, tôi nói người bên cạnh cơ." Ồ, Chu Dĩ Trạm rất ngoan ngoãn gật đầu. Đến khi ba người ăn cơm, Chu Dĩ Trạm đã nhịn rất lâu, liền hỏi "Hôm nay anh đến tìm tôi, có phải có chuyện gì không?" Tưởng Tĩnh Thành nhìn cậu ta, ai nói tiểu thiếu gia Chu gia này không hiểu sự đời. Anh bưng ly rượu thủy tinh trong tay, trong ly là dịch thể màu nâu đỏ, đang chuyển động từ từ ở thành ly. "Chuyện bố cậu năm đó, cậu không muốn làm rõ?" Thương nhân trăm tỷ bị tai nạn xe mất mạng, tin tức này khi đó không những chấn động cả Hồng Kông, mà thậm chí còn khiến cho thị trường cổ phiếu hỗn loạn. Cả Chu thị lúc đó đều vì tai nạn đột ngột của chủ tịch tập đoàn, mà rối ren bất an. Chu Dĩ Trạm là con út trong nhà, lúc bố cậu ta vừa qua lại với Vu Lệ Khanh, cậu ta thậm chí còn chưa sinh ra. Giờ đây Tưởng Tĩnh Thành lại nhắc đến chuyện này trước mặt cậu ta, quả thực Chu Dĩ Trạm không ngờ đến. "Vì sao anh lại hứng thú với chuyện của bố tôi?" Với tuổi tác của Tưởng Tĩnh Thành, bố cậu ta cùng anh căn bản không có khả năng là người quen cũ. Tưởng Tĩnh Thành nói "Vu Lệ Khanh." Cánh tay anh để trên bàn, thuốc kẹp trong ngón tay đang chậm rãi cháy, khói thuốc màu trắng dưới ánh đèn pha lê như một đám mây. Chu Dĩ Trạm ngơ ngác, cậu ta không ngờ, Tưởng Tĩnh Thành biết nhiều đến vậy. Đối với cái tên này, từ khi cậu ta còn bé, thì luôn nghe mẹ nhắc tới mỗi ngày. Mẹ cậu ta cũng sinh ra trong một gia đình giàu có ở Hồng Kông, lúc gả cho bố cậu ta, vợ chồng ân ái, sinh được mấy người con. Nhưng nào ngờ lúc bố cậu ta đầu tư vào nội địa, quen biết một người phụ nữ, còn ngang nhiên dẫn bà ta về Hồng Kông bao dưỡng. Thậm chí còn dẫn bà ta tham dự tiệc tùng trong thành phố. Mẹ cậu ta trước mặt người khác luôn duy trì phong độ trang nhã của một quý phú nhân, nhưng sau lưng lại dùng những lời lẽ cực kỳ độc ác chửi rủa người đàn bà kia. Vốn tưởng người đàn bà này sớm muộn cũng sẽ nhan sắc tàn phai, nhưng nào biết dây dưa này, lại mười mấy năm. Cho dù cậu ta được sinh ra, cũng không thể giúp mẹ giành lại được trái tim của bố. Đến tận khi bố cậu ta gặp tai nạn qua đời. Người đàn bà này cũng biến mất khỏi Hồng Kông, đoạn chuyện xưa này mới sẽ bị chôn vùi. "Bên phía cảnh sát Vân Nam đã bắt được một nhóm đối tượng buôn bán ma túy, cậu biết không? Trong đó có hai người từng sống ở Hồng Kông mấy năm, họ đã khai ra một chuyện." Ánh mắt Chu Dĩ Trạm nhìn chằm chằm anh. "Bọn họ nói một thương gia Hồng Kông họ Chu, là do họ giết chết." Hàn Kinh Dương cho người đưa Chu Dĩ Trạm về, rồi mới quay lại phòng bao. Đồ ăn trên bàn lúc này đều đã được dọn xuống, Tưởng Tĩnh Thành dang ngồi trước bàn làm việc bên cạnh, phía trên bày một bàn cờ. Căn phòng này là phòng được Hàn Kinh Dương bao hàng năm. Con người anh không có đam mê gì, chỉ thích mỗi cờ vây. "Cậu xem cậu đã dọa đứa trẻ người ta thành dạng gì rồi kìa," Hàn Kinh Dương lắc đầu cười nói, nhưng nói xong, anh ta cũng cảm khái; "Nói đến bố cậu ta cũng thật xui xẻo, đã nuôi phải một con xà mỹ nhân trong nhà. Cuối cùng còn phải bỏ mạng." Nào có ai ngờ rằng chuyện bố Chu Dĩ Trạm xảy ra tai nạn xe, lại có liên quan đến Vu Lệ Khanh chứ. Dù sao Vu Lệ Khanh cũng là tình nhân của ông ta, nếu ông ta chết, thì tương đương với việc Vu Lệ Khanh mất đi chỗ dựa vững chắc. Lúc đó hướng trinh sát bên phía cảnh sát, lại đặt trong nội bộ Chu gia, dù sao quan hệ của bố mẹ Chu Dĩ Trạm vẫn luôn không tốt lắm, thậm chí anh trai và chị gái của cậu ta cũng luôn chán ghét người đàn bà mà bố họ sủng ái ở bên ngoài kia. "Trong tay người đàn bà này không chỉ có mỗi một vụ án này." Hàn Kinh Dương nghe xong, cũng tặc lưỡi "Thật không ngờ, Thanh Bắc lại có một người mẹ thế này." Nhưng nếu Mạnh Thanh Bắc không có một người mẹ như thế, thì e rằng vận mệnh của cô ta năm đó, cũng sẽ không xảy ra thay đổi lớn đến vậy. Lúc Tưởng Tĩnh Thành về nhà, Ngôn Dụ còn chưa đến nhà. Anh mở tủ lạnh ra, bên trong còn không ít đồ, dứt khoát nấu cơm trước. Đến khi Ngôn Dụ về đến, vừa mở cửa ra, đã thấy đèn phòng khách nhà bếp đều sáng, cả nhà đều được bao phủ trong ánh đèn vàng ấm, đâu đâu cũng hiện ra ấm áp. Khó trách luôn có người nói, nhà chính là một nơi, mãi mãi sẽ để lại cho bạn một ngọn đèn. "Sao về muộn vậy em?" Tưởng Tĩnh Thành ôm cô từ đằng sau, nâng cổ tay lên, xem đồng hồ. Sắp tám giờ rồi. "Cuối tuần mà, em phải tham gia một buổi tiệc, cho nên hôm nay đi thử bộ lễ phục," Ngôn Dụ thở dài, nói "Anh nói xem em chỉ là một giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, vì sao cũng phải mặc lễ phục đi chịu tội vậy chứ." Tưởng Tĩnh Thành mỉm cười. "Vậy thì đừng đi làm nữa nhé?" Ngôn Dụ sửng sốt, khẽ nói "Vậy em làm gì đây?" Lúc này canh trong nồi đang sôi, phát ra tiếng sùng sục, Tưởng Tĩnh Thành nêm muối vào, đậy vung lại. Xoay người ôm cô, nhắm chuẩn môi cô, hôn mạnh lên. "Sinh con thì thế nào?"
Rõ ràng Quý Khải Mộ rất cao, bọc cái chăn ướt đẫm, mái tóc ngắn đen nhánh còn nhỏ nước tí tách. Nhưng khuôn mặt anh tuấn lại lộ ra cỗ oan Dụ cúi đầu nhìn cậu, nhẹ trách; "Đáng đời cậu.""Ngôn Ngôn, rốt cuộc cậu đã đến rồi." Quý Khải Mộ giống như con chó lớn, bọc chăn, còn không quên thò tay ôm Dụ gõ mạnh lên đầu cậu ta, để cậu an phận lại một Gia Gia đứng ở cửa sổ, đi cũng không được, mà không đi cũng không được. Rèm cửa được kéo ra, ánh sáng chen chúc tràn Khải Mộ xưa nay phong lưu, phóng túng. May mà cậu ta sinh ra đã có khuôn mặt đẹp đẽ, chỉ khiến người ta vừa yêu vừa này cậu hơi ngửa đầu, nhìn Ngôn Dụ, tươi cười rạng rỡ lại đơn thuần."Biết hôm nay tôi đến, còn dám ra ngoài làm loạn," Ngôn Dụ không tin mấy lời quỷ quái ấy của cậu Dụ thấy trên giường bị dội bừa bộn, lắc đầu nói "Tôi ra ngoài trước, cậu thay quần áo đi."Vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, thì cô nhìn thấy cửa phòng ngủ bên cạnh được mở ra, một người phụ nữ tóc dài mặc áo choàng tắm của khách sạn, đang ngáp đi ra lòng Ngôn Dụ giễu cợt, xem ra một chậu nước này dội còn Quý Khải Mộ tắm rửa xong đi ra, thì thấy trên bàn phòng ăn đã bày không ít đồ. Cậu đưa tay sờ sờ mái tóc còn ướt của mình, nói "Ngôn Ngôn, hiếm khi cậu đến Bắc Kinh, tớ đưa cậu ra ngoài đi dạo."Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn cậu "Tôi là người Bắc Kinh."Quý Khải Mộ "......"Cậu giật mình nói "Sao cậu chưa từng nói với tớ."Ngôn Dụ thờ ơ "Cậu cũng chưa từng hỏi."Lần này đến phiên Quý Khải Mộ nói không nên lời, cậu quen biết Ngôn Dụ đã sắp sáu năm, vậy mà từ trước đến nay không biết cô là người ở đâu. Cậu chỉ biết cô là người Trung Quốc, đến Mỹ như nhiều năm nay, cậu cũng chưa từng nghe cô nói qua người nhà như trên thế giới này, Ngôn Dụ chỉ cô độc một thân một mình. Cô một mình ở Mỹ đi học, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Mỹ làm việc. Cô đến từ đâu, quá khứ của cô thế nào, thậm chí người nhà cô ở đâu, cô cũng chưa từng nhắc đến."Vậy cậu là người Bắc Kinh, cậu đưa tớ đi dạo Bắc Kinh đi." Quý Khải Mộ đến đây cũng non nửa năm, chỉ tiếc các danh lam thắng cảnh như Trường Thành, Cố Cung cậu ta không hứng thú đi, ngược lại quán bar hay câu lạc bộ đêm thì sớm đã tìm hiểu Dụ nhìn cậu, "Cậu còn cần người khác đưa cậu đi dạo?"Quý Khải Mộ cười "Đó không giống, là đi cùng với cậu."Cô liếc nhìn Quý Khải Mộ, cậu ta bất chợt thu lại nụ cười không nghiêm túc trên thật thì Quý Khải Mộ nghe lời Ngôn không tiểu thiếu gia vô pháp vô thiên của Quý gia bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống không thể không tức giận chút nào. Ngôn Dụ cũng không phải là một người mạnh mẽ quá mức, ngay cả mặt mũi cũng dịu dàng, giống như viên ngọc xinh đẹp được chạm trổ tinh lại là khắc tinh, ăn sạch tiểu thiếu gia của Quý Dụ ăn chút đồ ăn, rồi về phòng nghỉ ngơi lý của cô đã được đưa đến phòng khách sạn, tìm quần áo ra thay giặt, vào phòng tắm. Đến khi ra ngoài, sấy khô tóc, cô đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, cúi đầu nhìn xuống thành xe trên phố không ngớt, ở phòng tầng trên cùng, dường như cô có thể nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay trên cột cờ ở quảng trường phố Trường Ngôn Dụ ra ngoài, vệ sĩ không còn ở ngoài cửa. Thực ra cô cũng không thích kiểu bảo vệ này, chỉ là đôi khi bất đắc mà trị an ở Trung Quốc rất tốt, lại ở Bắc Kinh. Cô đi thẳng xuống tầng, nhờ lễ tân gọi giúp một chiếc xe, đưa cô ra ngoài. Một chiếc taxi đến, vừa lên xe thì tài xế nhiệt tình hỏi cô có phải lần đầu tiên đến Bắc Kinh hay Dụ suy nghĩ, vẫn là trả lời "Nhà tôi ở Bắc Kinh."Tài xế cảm thấy kì lạ, cười nói "Người Bắc Kinh mà sao lại ở khách sạn? Có phải cãi nhau với bố mẹ không, người một nhà sao lại giận dỗi."Người đàn ông trung niên trên ghế lái giọng điệu thẳng thắn nhiệt tình, theo cả một đến khi ông ta lái xe đến gần đích, thì lúc này mới nói với Ngôn Dụ "Cô gái, phía trước là đại viện quân khu cô muốn đi, bên kia không được đậu xe, cô xuống giao lộ này, đi hai bước qua là được."Ngôn Dụ gật đầu, cô khi cô xuống xe, chiếc taxi rất nhanh đã lái đi. Con phố đối diện là đại viện quân khu, ở Bắc Kinh có rất nhiều đại viện thế này, mỗi cánh cổng, đều có chiến sĩ mặc quân trang màu xanh, thẳng tắp như bạch dương, đứng bảo vệ ở của Ngôn Dụ quả thực ở Bắc Kinh, hơn nữa còn ở trong đại viện quân khu đứng ở phố đối diện, nhưng không đi vào, cũng chẳng rời là lần đầu tiên cô trở về sau khi rời khỏi Bắc Kinh sáu cho đến khi một chiếc xe chậm rãi lái đến cổng đại viện, người đàn ông ngồi ở ghế lái ấn còi, người đứng gác nâng thanh chắn lên. Thời gian vài giây như thế, Đào Dật nhìn lên kính chiếu hậu, chiếc xe đột ngột phanh lại. Người bạn gái ngồi ở ghế lái phụ theo quán tính bổ tới trước, may mà đang thắt dây an bạn gái thấy anh phanh xe chắn ở cổng, lại thò đầu ra ngoài nhìn về phía sau, khó chịu nói "Chỉ vài giây thôi mà trên đường có người đẹp nào lại bắt hồn anh đi rồi."Đào Dật cau mày "Đừng ầm ĩ, hình như anh nhìn thấy một cô gái trong viện bọn anh, nhưng mà cô ấy luôn ở Mỹ, cũng đã rất nhiều năm không về rồi."Anh ta lại lẩm bẩm một câu "Nhưng mà cô gái xinh đẹp như thế, không lý nào anh lại nhận nhầm được." "Ô, bạn gái trước à?" Người bạn gái âm dương quái khí nói, hừ một tiếng "Cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy người ta dáng dấp xinh đẹp, thật để trong lòng ha."Đào Dật lại nghiêm mặt "Đừng nói bậy, người ta không có quan hệ với anh." Nhưng mà lúc nói chuyện anh ta lại mỉm cười "Người có quan hệ với cô ấy, anh nói ra sợ dọa chết em."Bởi vì đường đối diện lúc này cũng không có người, xe lại chặn ở cổng, nên Đào Dật mỉm cười xin lỗi với người đứng gác, lái xe vào trong bãi đậu xe, chiếc xe vừa dừng lại, thì nhìn thấy chiếc Audi A8 đậu ở phía trước mở cửa ra. Đều là người quen một viện, Đào Dật nhận ra đây là xe của Hàn Kinh ta vừa muốn xuống xe đến chào, thì cửa ghế lái phụ mở bóng dáng cao lớn thẳng tắp bước xuống, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh, mày rậm mũi thẳng, đường nét gò má cực sắc nét. Lúc anh xoay đầu qua nhàn nhạt nhìn về phía bên này, cho dù tầm mắt chỉ là tiện lướt qua, nhưng cô gái ngồi trên ghế lái phụ vẫn cảm thấy tim đập lỗi một vì Đào Dật là con của một gia đình quân nhân, cho nên cô gái đã quen thấy quân nhân cao thẳng như cây tùng, nhưng người đàn ông trước mắt này lại không giống mặt kia quá mức anh tuấn, lộ ra một cỗ tản mạn thờ ơ, dường như cái gì cũng không để trong tình tư thế anh đang đứng và mái tóc đen cắt cực ngắn kia đều lộ ra một phần nghiêm chỉnh. Tản mạn lại nghiêm chỉnh, khí chất tự mâu thuẫn, lại hòa hợp hoàn mỹ ở trên người của người đàn ông gái không nhịn được kéo ống tay áo Đào Dật, hỏi anh ta "Này, người này là ai vậy."Đào Dật cũng không xa lại gì với vẻ mặt này của cô ta, hơn nữa cũng không tức giận, bởi vì phụ nữ nhìn thấy người kia đều là vẻ mặt hoa này người đàn ông đứng bên cạnh xe, cúi đầu đốt cho mình một điếu thuốc, đầu thuốc ngậm ở bên môi, bàn tay hơi khép lại, lửa bật bùng lên, đầu thuốc được đốt cô gái kia cũng bị ngọn lửa này nhen nhóm. Sau đó Đào Dật nhàn nhạt nói "Không phải em luôn hỏi truyền kì trong đại viện bọn anh sao." Trên mặt anh ta mang theo một vẻ phức tạp, thời niên thiếu dường như trong nháy mắt lại hiện ra trong lòng. Người đàn ông anh ta từng hâm mộ, từng ngưỡng vọng đồng thời cũng từng đố kỵ sâu sắc."Bây giờ em đã nhìn thấy."Tưởng Tĩnh Thành, truyền kỳ trong lòng của rất nhiều con em trong đại viện, đã trở về.***Sau khi Ngôn Dụ về khách sạn, cũng không quấy rầy đến bất cứ ai. Lúc Quý Khải Mộ đến tìm cô, thì cô đang xử lý ta nói "Đi thôi, tớ đưa cậu đến một chỗ tốt."Chỉ là Ngôn Dụ thế nào cũng không ngờ được, chỗ tốt mà cậu ta nói lại là Lục này cũng không khó tìm, tòa nhà cổ kính trong thành phố náo nhiệt, ngay cửa là một dãy đèn lồng đỏ lớn, đến ban đêm thì nhân viên phục vụ sẽ đốt vào cửa, tòa nhà hai tầng, đại sảnh to lớn rộng rãi thoáng mặt là cầu thang gỗ tối màu, tấm thảm trải thủ công màu đỏ đậm, chất liệu mềm mại dễ chịu khiến người ta dẫm ở phía trên giống như đang đi trên tường đặt một máy hát cổ, đĩa nhạc phía trên đang chầm chậm chuyển động, giọng nữ thoải mái rung động lòng người đang vang vọng trong đại sảnh rộng lớn, giống như nháy mắt trở về thời xa dù Lục Liễu chỉ có hai tầng, chỉ thiết kế phòng bao, không thiết kế bàn sảnh....Nhưng không gian lại bảo đảm sự yên tĩnh riêng tư cho khách Khải Mộ như hiến báu vật nói "Thế nào, chỗ này không tệ chứ."Quả thực không tệ, nhiều năm trôi qua, vẫn là chốn tiêu tiền hoa lệ như vì đều là trong phòng bao, nên bên trong đều có toilet. Cho nên đến khi ăn cơm xong, Ngôn Dụ cũng không gặp được ai. Đến hơn tám giờ, ăn xong, Quý Khải Mộ cùng cô xuống lầu rời quả vừa đến dưới tầng, Lý Khải Mộ sờ túi nói "Di động của tớ hình như rơi trong phòng bao rồi."Cậu ta muốn quay lại tìm, lúc đi thì đưa chìa khóa xe cho Ngôn Dụ, bảo cô lên xe đợi Dụ vừa mới uống chút rượu sake, nên không muốn lên xe ngồi. Bèn đứng ở đại sảnh dưới tầng đợi cậu, cô ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường phía Nam, nghe nói là bút tích thực của Trương Đại đứng đó nhìn một cho đến khi một tiếng kinh hô từ trên tầng truyền xuống, cùng với giọng nam trầm thấp truyền đến "Cẩn thận."Ngôn Dụ quay đầu chiếu nghỉ giữa hai đoạn cầu thang, một ngọn đèn chùm hoa mộc lan tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm, chiếu lên người, bao phủ một lớp ánh sáng nhu con gái mặc chiếc đầm màu xanh, có lẽ là mang giày cao gót trẹo chân, người đàn ông bên cạnh kịp thời kéo cô ta lại. Cô gái mảnh mai, đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn thẳng tắp, được ánh đèn vàng ấm bao là một đôi bích Dụ nhìn bóng dáng quen thuộc ấy, con ngươi chợt siết Tĩnh Thành buông cô gái bên cạnh ra, cô gái thẹn thùng nói tiếng cảm ơn, trong mắt mang theo sự mong đợi. Nhưng trên mặt anh chỉ có nụ cười nhạt, ý cười cũng chưa đạt đến đáy mắt, thậm chí lúc nói chuyện, giọng điệu cũng vô cùng xa cách "Không cần khách sáo." Anh lùi về sau một bước, kéo dãn khoảng cách. Một tay đút trong túi quần, định tìm cho mình một điếu đó, anh nhìn thấy Ngôn người bốn mắt nhìn nhau, cứ nhìn đối phương như vậy. Không biết là vì quá mức kinh ngạc, hay là không có cách nào tin tưởng, mà không có bất cứ cảm xúc kinh hỷ hay ngạc nhiên đến khi Ngôn Dụ đột nhiên xoay người, bước đứng cách cửa không xa, mắt thấy đã sắp đi đến cửa. Tưởng Tĩnh Thành đi về phía trước, mắt thấy không đuổi kịp, anh nắm lấy tay vịn của lan can bên cạnh, nhanh nhẹn tung người, cứ thế nhảy gái lại kêu lên lần nữa, ngay cả nhân viên phục vụ của Lục Liễu cũng bị kinh Tĩnh Thành đã đuổi đến ngoài khi Ngôn Dụ lên xe thì nhìn thấy người đàn ông phía sau đã đuổi ra xe của chiếc Ferrari màu đỏ chợt lóe, theo sau là tiếng động cơ vang lúc cô chuẩn bị lái đi thì người đàn ông đuổi đến phía sau, sải bước nhảy lên nắp sau xe. Anh bước lên nóc, Ngôn Dụ chỉ cảm thấy tiếng ầm ầm vang lên trên đỉnh đầu, người đàn ông không chút để ý dưới chân là chiếc xe đua Ferrari mấy trăm vạn. Đến khi anh đi tới nắp capo, thì để một đầu gối đè lên trên cửa kính phía Dụ ngẩng đầu, khuôn mặt của anh ở bên ngoài gần trong gang đó Tưởng Tĩnh Thành nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười lạnh lùng lại kiêu giọng nói trầm thấp, rõ ràng truyền đến bên tai cô "Còn chạy?"P/s Chương trước mình dịch nhầm Quý Khải Mộ là Lý Khải Mộ, nên chương này mình đã sửa lại. Mong mọi người châm chước bỏ qua nhé ạ
Vừa nói xong lời này, giống như nước rơi vào chảo dầu, nhất thời những người khác đều bùng nổ. Ngay cả Tạ Tranh bên cạnh cũng xắn tay áo, buông lời hung ác, muốn dạy dỗ anh. Tưởng Tĩnh Thành không để ý nhìn anh, hất cằm, tỏ ý anh trước nhìn người khác xem "Nếu không các cậu chọn ra một người mạnh nhất trước đi."Fuck, đây quả thật là khiêu chiến người không phục, thực ra họ biết Tưởng Tĩnh Thành đi ra từ nơi nào, bắt đầu từ ngày đầu tiên, không ít người đã chú ý đến thể gặp được người ở nơi ấy thật không dễ người này đều là người kiêu ngạo, cho dù là lý thuyết hay thể chất, mỗi một người đều không rơi phía sau người chính là có một nơi trong truyền thuyết như vậy, chỉ cần người khác vừa nhắc đến thì cũng phải dựng ngón lòng mỗi người đều nén uất cũng không phải tìm xương trong trứng, chỉ là muốn so tài xem sao, cho dù thật sự thua thì ít nhất cũng không khiến mình hối hận."Vội cái gì, tuần sau bắt đầu huấn luyện quân sự, đến lúc đó gặp trên sân huấn luyện."Tưởng Tĩnh Thành nhàn nhạt quét qua, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lời lại không khiêm thế những người kia cũng không nói gì khác, trước khi gặp trên sân huấn luyện thì trước tiên bọn họ phải chuốc say anh trên bàn rượu cái Dụ cũng không khuyên, chỉ ở bên cạnh nhìn họ vui đùa. Một đám đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, hiếm khí có lúc càn rỡ như vậy. Đến khi nhìn thấy rượu trên bàn đều uống hòm hòm rồi thì cô đứng dậy, đi ra viên phục vụ đứng bên ngoài phòng bao, cô mở cửa bảo nhân viên đi làm chút canh giải rượu mang khi người đi rồi, cô quay đầu nhìn trong phòng bao, đẩy cửa đi ra. Cũng không phải ghét bỏ phòng bao rối loạn, mà là nghe những lời kia của họ, Ngôn Dụ chợt phát hiện, cô không biết tí gì về sáu năm mà Tưởng Tĩnh Thành đã trôi ấy sau khi rời đi, cô đổi từ học viện Y sang học khoa tin tức, tất cả những cố gắng bỏ ra đều gấp đôi người không muốn đơn thuần dựa vào người khác nữa, cô cố gắng học hành, giành lấy học bổng. Chỉ đáng tiếc chuyên ngành cô học là xã hội nhân văn, cũng không dễ lấy học bổng ra sức học, để cho mình nhìn càng xa hơn, không bị vây khốn ở một nơi không đi nghe ngóng những tin tức về anh, sợ mình sẽ không thể nhịn được, không có tiền đồ mà chạy trở về. Lúc đi đã thảm hại là thế, lúc trở về chí ít cũng phải dễ coi hơn một Dụ đưa tay lấy thuốc trong túi xách ra, từ sau khi trở về, thói quen hút thuốc của cô càng lúc càng bò trên tay vịn ở hành lang, ngẩng đầu nhìn dãy ngân hà trong màn lúc cô ngẩng đầu, từ bên cạnh đưa ra một bàn tay, lấy đi điếu thuốc cô kẹp trong tay. Tưởng Tĩnh Thành đem điếu thuốc ngậm bên miệng, móc bật lửa trong túi ra, một tay che lại, một tay ấn bật lửa, ánh lửa chớp mắt đốt sáng."Hút không tồi," Anh hít một hơi rồi đánh Dụ xoay đầu nhìn anh, từ góc độ của cô nhìn sang, gò má anh lập thể thâm thúy, nhất là sống mũi, cao, thẳng. Cánh tay anh để trên lan can, lưng dựa vào, một chân gập lại, tư thế đứng tùy tiện. Trong miệng ngậm thuốc, không dùng tay cầm, tùy thời hút một hơi, hơi híp không chút cố kỵ nhìn chằm chằm anh, thẳng đến khi Tưởng Tĩnh Thành đưa tay lấy điếu thuốc ngậm trong miệng xuống."Cũng học hút thuốc?"Ngôn Dụ không nhịn được cười nhẹ, ngay cả hút thuốc mà cũng đẹp như thế cơ biết một giây sau, Tưởng Tĩnh Thành bỗng thì thào nói "Anh còn tưởng em đi rồi đấy."Giọng nói của anh không lớn, nhưng hòa cùng gió đêm, lướt nhẹ đến bên tai cô. Không lý do, trong lòng chua xót, cô ngẩng đầu nhìn anh, gọi một tiếng "Anh tiểu Thành.""Lần này em sẽ không đi nữa."Tưởng Tĩnh Thành nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, dưới ánh đèn chiếu sáng của hành lang sáng đến dọa thấp giọng nói "Anh không tin."Câu nói này dường như là nặn ra từ trong yết Dụ dường như không quá ngoài ý muốn với câu trả lời của là cô rất khổ sở, bởi vì cô đã tổn thương anh. Là lựa chọn của cô khiến cho họ đã bỏ lỡ thời gian sáu năm, cô không hiểu cuộc sống của trong phòng bao kia, những chuyện có ý tứ trong miệng đám người kia đều là chuyện anh từng trải mà cô đều đã bỏ Dụ nhìn anh, cho đến nay, cô đều lẽ thẳng khí hùng mà dựa gần anh, tiếp cận Tĩnh Thành cúi đầu nhìn cô gái vẻ mặt khổ sở, rất tốt, còn biết đau lòng anh. Anh bật cười, những phiền muộn trong lòng đều được quét rồi ở trong phòng bao anh thấy cô vẫn không quay lại, lại nhìn lên ghế cô ngồi, túi xách và di động đều không thật sự cho rằng cô đã đi theo ra ngoài thì nhìn thấy cô một mình nằm sấp trên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong tay cầm một điếu lưng cô đơn, bóng dáng phản chiếu thật dài trên hành nhiên Tưởng Tĩnh Thành mềm lòng."Không phải em muốn chen hàng sao?"Ngôn Dụ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, chớp đôi mắt to mờ sương, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, còn có kinh hỷ. Tưởng Tĩnh Thành hừ khẽ "Lần này, biểu hiện cho tốt."Ngôn Dụ cười khẽ, đưa tay ôm cánh tay anh. Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành sững sờ, cô dán mình rất gần, trên người có mùi thơm thoang thoảng, hòa cùng gió đêm bay vào trong mũi vào trong lòng anh."Anh yên tâm, em sẽ theo đuổi được anh nhanh thôi," Ngôn Dụ mang theo tia cười nhạt, giữa lông mày lại là sự đắc ý."Buông tay, để người ta nhìn thấy thì ra thể thống gì," Tưởng Tĩnh Thành hừ khẽ, bảo cô buông tay anh vừa nói xong thì Ngôn Dụ cũng thật sự buông lòng Tưởng Tĩnh Thành hơi sững sờ Thật sự nghe lời vậy à.**Bởi vì phần lớn mọi người đều phải về trường, cho nên cũng không dám bảo người đem rượu lên nữa, một vòng tiếp theo cũng uống kha khá. Mặc dù không say nhưng trên người đều mà mùi viên phục vụ đem canh giải rượu lên, mỗi người đều uống một Dụ đang nói chuyện với Tạ Tranh, kết quả di động để trên bàn vang nhìn cuộc gọi đến, là của Trần Gia bắt máy, quả nhiên đầu dây vừa thấy cô bắt máy thì giống như tìm được vị cứu tinh."Giám đốc Ngôn, xảy......xảy ra chuyện rồi."Nghe được câu này, Ngôn Dụ đứng bật dậy. Bên kia mở loa ngoài động tĩnh rất lớn, còn có tiếng hét chói tai của phụ nữ, Trần Gia Gia mới đầu giọng nói còn ổn, nhưng về sau đã trở nên nức nở "Tiểu Quý tổng sắp bị đánh chết rồi."Giọng cô nói quá lớn, vốn Tưởng Tĩnh Thành cũng đang nói chuyện với Tạ Tranh lúc này cũng xoay đầu sang nhìn điện thoại, Ngôn Dụ đè thấp giọng nói "Bên Quý Khải Mộ có chút chuyện, em phải đi sang đó một chuyến. Hôm nay chỉ có thể đến đây thôi."Tưởng Tĩnh Thành "Cậu ta đánh nhau, bảo em đến?"Ngôn Dụ thật sự không có thời gian nói những chuyện này với anh, khoảng thời gian này Quý Khải Mộ đều rất nề nếp. Cho nên cô cũng không trông nom cậu ta, không ngờ lúc này lại đột ngột xảy ra chuyện. Vì vậy cô thật sự phải lập tức chạy đứng dậy Tưởng Tĩnh Thành cũng đứng dậy biểu tình trên mặt Ngôn Dụ, Tưởng Tĩnh Thành liếc nhìn cô, giọng nói trầm thấp "Em sang đó thì có thể giúp cậu ta đánh nhau?"May mà tụ tập cũng sắp kết thúc, Tưởng Tĩnh Thành nói một tiếng, Ngôn Dụ có chút chuyện phải đi xử lý, cho nên họ phải đi trước. Kết quả Tạ Tranh cũng đứng dậy, muốn đi theo cùng rồi anh cũng nghe được lời của hai người, nói là chuyện đánh nhau gì đó."Cậu muốn đi làm gì, thật sự kéo bè kéo lũ đánh nhau hả," Tưởng Tĩnh Thành nhìn Tranh vỗ ngực, "Anh em một địch mười mấy không có vấn đề." Cuối cùng Tưởng Tĩnh Thành thật sự không có cách nào khác, quả thực không lay chuyển được Tạ Tranh, đành để anh đi cùng. Huống hồ cũng không biết đối phương có mấy người, chỉ sợ đến bên kia anh có thể đối phó nhưng lại không có cách nào bảo vệ Ngôn Dụ. Cho nên dẫn Tạ Tranh theo, cho dù thật sự đánh nhau thì cũng có người giúp một là đêm nay Ngôn Dụ không uống nên trên đường xe cô lái rất nhanh, Tưởng Tĩnh Thành hỏi cô Quý Khải Mộ ở chỗ nào. Ngôn Dụ nói địa chỉ, Tưởng Tĩnh Thành lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hàn Kinh vì chỗ bọn họ đánh nhau lại chính là quán bar của Hàn Kinh ở ngã tư, Tưởng Tĩnh Thành cúp máy, chỉ chỉ bên cạnh nói "Đổi đường đi, bây giờ người đã không còn ở quán bar nữa, đều bị cảnh sát dẫn đi rồi."Vì thế Ngôn Dụ thay đổi tuyến đường, đi thẳng đến đồn công đến cổng thì Hàn Kinh Dương đã đợi họ ở bên ngoài. Vừa thấy Tưởng Tĩnh Thành thì hổn hển nói "Bọn này không có mắt mà, lại ở cửa quán tớ đánh nhau." Mặc dù nói trong quán bar xuất hiện tranh cãi là chuyện rất bình thường. Nhưng biện pháp Hàn Kinh Dương rất cứng rắn, không ai dám không có mắt ầm ĩ ở địa bàn của Ngôn Dụ đi xuống, lúc này Hàn Kinh Dương mới nói "Đúng rồi, sao cậu biết trong quán tớ có đánh nhau, trong những người này có người cậu quen à?"Ngôn Dụ chào hỏi anh, cũng không tiện nói chuyện, nên đi thẳng trong hơn mười người to lớn, cũng sắp chen đầy phòng làm việc. Ngôn Dụ đứng ở cửa, nhìn một vòng, lúc này mới nhìn thấy Quý Khải Mộ ngồi trên ghế, đã bị đánh thành đầu heo, còn đang hằm hằm nhìn đối cô đi qua, Trần Gia Gia đang khóc, cầm khăn giấy muốn lau cho Quý Khải Mộ, lại bị cậu ta ném Dụ khom lưng, nhặt tờ khăn giấy ở dưới đất lên. Lúc ngẩng đầu, Quý Khải Mộ đang nhìn cô lại xoay đầu hét với Trần Gia Gia "Ai cho cô nói cho cô ấy biết?"Trần Gia Gia bị cậu ta mắng cũng không dám trả lời, chỉ cúi đầu, nước mắt tí tách rơi Dụ đưa tay nắm cằm cậu, xoay trái xoay phải, vốn một khuôn mặt tinh xảo như ánh mặt trời lại giống như khay nhuộm màu, thật đủ đặc sắc, cô cười lạnh "Cũng đã thành cái dạng này rồi còn dám ngang ngược?"Kết quả câu này của cô lại bị người đối diện nghe được, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh, u ám nói "Người đẹp, lời này của cô nói thật đúng. Cậu ta như thế, còn dám ngang ngược, dẫn về nhớ phải dạy bảo thật tốt."Hắn ta nói xong, người xung quanh bên cạnh hắn, cười phá Tưởng Tĩnh Thành đi vào thì nghe được giọng điệu kiêu ngạo của tên này, thật đáng Dụ quay đầu nhìn hắn ta, chậm rãi gật đầu "Tôi nhớ kĩ anh."Lời này khiến đối phương càng thêm đắc ý, còn nháy mắt với cô, cợt nhã nói "Ừ phải, chúng ta thế nhưng đã từng gặp mặt ở khách sạn nha."Khách sạn, lời này thật mờ ám, có người phát ra tiếng ơ ơ quái lạ ngay tại Tĩnh Thành cau chặt mày, đi đến bên cạnh Ngôn này Ngôn Dụ cũng không nóng nảy, cô yên lặng nhìn tên kia, nói "Lâm Châu của Gia Thực, phải chứ?"Lâm Châu thấy cô chủ động nhắc đến tên mình, đang định đứng dậy, thừa cơ bảo cô đừng đi theo tên mặt trắng Quý Khải Mộ nữa, nhưng hắn ta còn chưa đứng dậy thì nhìn thấy người đối diện, đã vớ ly nước trên bàn cảnh sát lên, ném thẳng ly đập thẳng lên trán hắn ta, nát vụn, mảnh sứ văng tung tóe khắp Dụ "Là mày con mẹ nó khi dễ cậu ấy phải không?"Lời tác giả muốn nóiĐứa trẻ nhà mình bị bắt nạt rồi, phải làm sao?Tiểu tiên nữ cool ngầu, tự mình thị phạm, đánh chết hắn ta.
truyện thế giới của tôi chỉ có anh ấy